Chương 4291
Xa xa, chiến hỏa giữa hai bên vẫn là một chút cũng không ngừng như trước.
Mặc dù Lâm Vạn Quân đã lớn tuổi, nhưng vũ khí nóng trong tay lại đang không ngừng nã đạn.
Không thể không nói, tố chất tác chiến của Lâm Vạn Quân phải mạnh hơn các chiến sĩ khối tập đoàn Phong Hạo không chỉ gấp bội!
Kể cả độ chính xác khi ông ta bắn súng cũng cao hơn đám binh sĩ Phong Hạo không ít.
Một mình ông ta đã có thể mang đến áp lực cực lớn cho hơn mười người của đối phương.
Một ông già, một cây súng, đánh ra uy phong ngày xưa.
“Sảng khoái!”
Lâm Vạn Quân bắn hết đạn, sau đó nằm sấp trên mặt đất nhanh chóng đổi băng đạn.
Lúc này, Lâm Vạn Quân không nhịn được hiện lên một suy nghĩ, là tình cảnh ông ta đi theo phía sau ông cụ Cao, không ngừng nam chinh bắc chiến ngày trước.
Lúc ấy, Lâm Vạn Quân và ông cụ Cao đều còn rất trẻ.
Bọn họ trẻ tuổi nóng tính, bọn họ nhiệt huyết sôi trào, bọn họ vạn chiến bất bại.
Mà hôm nay, Lâm Vạn Quân tay cầm vũ khí lạnh như băng nhưng trong lòng ông ta lại nóng bỏng, máu cũng nóng theo.
Càng đã tìm về được loại tắm máu hăng hái chiến đấu, loại nhiệt huyết sôi trào khi xưa.
“Giết! Hôm nay phải giết tới sảng khoái!”
Lâm Vạn Quân thay băng đạn xong lại ôm vũ khí nóng lên, đứng dậy bắt đầu càn quét mãnh liệt.
Lúc này, chiến tuyến phía khối tập đoàn Phong Hạo đã bị lùi tới cực hạn.
Mới bắt đầu đám cường đạo Tây Vực đã xông lên một cách vô cùng dũng mãnh, nhưng đến cuối cùng bọn chúng lại có chút không xông nổi.
Khối tập đoàn Phong Hạo vẫn dùng hỏa lực bao trùm, vốn không cho bọn chúng có bất kỳ cơ hội lợi dụng sơ hở nào.
Chỉ cần bọn chúng dám chạy nhanh hơn một chút, chờ đợi bọn chúng chính là vô số viên đạn.
Chỉ thấy có một tên chiến sĩ Tây Vực không phục, bỗng nhiên vọt tới phía trước nhất, mắt thấy sắp bóp cò.
Thế nhưng không đợi ngón tay của anh ta đụng đến cò súng, đã có ngàn vạn viên đạn cuộn trào mãnh liệt mà đến.
“Tạch tạch tạch tạch!”
“Phập! Phập! Phập!”
Hơn vạn phát chỉ nháy mắt đã trực tiếp bao phủ tên cường đạo Tây Vực này.
Mà trên người tên cường đạo Tây Vực này cũng lập tức bị bắn ra vô số vết đạn, hệt như cái sàng.
Máu tươi ùn ùn phun ra, lúc này tên cường đạo Tây Vực đang nằm trên đất.
Chết không nhắm mắt!
Thấy tình cảnh như vậy, rất nhiều cường đạo Tây Vực đều cảm thấy lòng chấn động.
Này…
Có chút đánh không lại!
Thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút tới nòng súng của Negan, đám cường đạo Tây Vực vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục xông về phía trước.
Hai bên bắn nhau từ năm phút đánh tới mười phút, từ mười phút đánh tới hai mươi phút.
Mãi cho đến nửa giờ sau, giữa hai bên vẫn đang không ngừng chiến đấu.
Trong đội ngũ của hai bên cũng càng lúc càng nhiều người bị thương hơn.
Mà trên chiến trường giữa hai bên càng chồng chất vô số thi thể.
Có cường đạo Tây Vực, cũng có binh sĩ Phong Hạo.
Đám người Long Tuấn Hạo ngay cả thời gian cúi đầu liếc mắt nhìn cũng không có.
Người đã qua đời, bọn họ có bi thương cũng không có bất kỳ biện pháp gì.
Chỉ có thể hung tợn dằn phần bi thương này xuống tận đáy lòng.
Sau đó hóa bi phẫn thành động lực, giết chết càng nhiều cường đạo Tây Vực hơn, báo thù cho những người anh em đã chết.
Cho nên, theo thời gian trôi qua, chiến đấu giữa hai bên không những không hề có ý ngừng bắn, ngược lại còn càng ngày càng kịch liệt.
Hai bên đều càng đánh càng tức, càng đánh trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt đè nén.
Đến cuối cùng, khi Long Tuấn Hạo nổ súng, cả người đều đang không ngừng phát ra tiếng rống giận.