Chương 4390
Cao Phong không thể lựa chọn, chỉ có thể cố gắng đi theo sự sắp đặt của số phận.
Nỗ lực khiến cho bánh xe số phận hướng tới con đường mình muốn đi.
Cho nên tạm thời anh chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Không thể không chấp nhận.
“Thật ra anh cũng không cần quá lo lắng.”
“Nếu anh tin tưởng sư thầy Thanh Tâm thì chắc chắn ông ta có thể chỉ cho anh một con đường sáng.”
“Giống như anh từng nói, không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin.”
“Ít ra bây giờ anh không có phương hướng, để ông ấy nhắc nhở cho anh cũng tốt.”
Hoa Hồng nhìn Cao Phong, nghiêm túc gật đầu nói.
Cao Phong mỉm cười, sau đó cầm thuốc lá ném về phía Hoa Hồng.
“Tôi nhớ cô hay hút thuốc, sao hôm nay không mang theo?”
Cao Phong hút một hơi thuốc lá, giọng điệu tùy ý hỏi một câu.
“Tôi bỏ rồi.”
“Tôi nghe nói là người nào đó không thích con gái hút thuốc.”
Hoa Hồng duỗi tay vén sợi tóc bên tai, nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Cái gì?”
Cao Phong nghe vậy thì sửng sốt nhìn Hoa Hồng, cảm thấy hình như lời nói của cô ta rất giống đang ám chỉ điều gì.
Chẳng lẽ Kim Vũ Kiên đã nói gì với cô ta sao?
Cao Phong suy nghĩ một chút rồi vứt toàn bộ suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra ngoài.
“Vũ Kiên và Tử Hàn đi theo cô, cô cảm thấy bọn họ thế nào?”
Cao Phong nhìn Hoa Hồng, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Hai người họ rất cố gắng.”
“Họ vẫn luôn ở quấn lấy Molly đòi cô ấy dạy bọn họ kỹ thuật hóa trang và diễn xuất đơn giản, còn kêu tôi dạy kỹ xảo của sát thủ.”
“Nhưng trước mắt tôi còn chưa đồng ý, tôi không biết ý tưởng thật sự của anh là gì.”
Hoa Hồng lắc lắc đầu, tầm mắt nhìn về phía Cao Phong.
Một khi đã bước chân lên con đường này thì thật sự rất khó quay đầu lại.
Có những con đường vốn dĩ đã không có đường lui.
Cao Tử Hàn và Kim Vũ Kiên đều là những cô gái không cần sầu lo, vô tư sống dưới sự che chở của Cao Phong.
Mà hiện giờ họ muốn chạy ra khỏi sự che chở đó, muốn có được quyền lực của mình.
Thế nhưng một khi đặt chân lên con đường này thì sao có thể dễ dàng buông tay chứ?
Đó là luật nhân quả!
Nhân quả là thứ rất khó giải thích rõ ràng.
“Đây là lựa chọn của họ, tôi sẽ không can thiệp.”
“Nếu ép buộc bọn họ quá hung ác thì sẽ chỉ phản tác dụng.”
“Cho nên cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Họ muốn học cái gì thì dạy cái đó.”
“Nếu cảm thấy mệt mỏi thì họ sẽ tự rời đi.”
“Nếu nguyện ý kiên trì thì có lẽ cũng là do số phận sắp đặt.”
Cao Phong xua tay, sau đó nhẹ nhàng ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn.
“Được rồi, tôi đã hiểu.”
“Anh muốn phát triển ở Tây Vực hay là phát triển ở mấy chục thị trấn nhỏ xung quanh.”
“Ở đâu cũng được.”
Cao Phong nâng chén trà lên uống một ngụm, chủ động nói về chuyện này.
“Ở đâu cũng được ư?”
Hoa Hồng nhìn Cao Phong, dừng lại một chút rồi hỏi.
“Đương nhiên! Cô cứ chọn một nơi theo ý mình đi.”
“Chỉ cần có khối tập đoàn Phong Hạo ở đây thì không ai dám trêu chọc vào mọi người.”
Cao Phong xua tay, giọng điệu vô cùng tự tin.