Chương 3370
“Cút! Hai đứa cút ngay cho cha!”
“Thật là quá đáng!”
Diệp Thiên Long nổi giận đùng đùng, giơ tay chỉ vào hai người rồi chửi bậy.
“Ha ha ha!”
Cao Phong cười vui vẻ, sau đó anh đưa theo Kim Tuyết Mai đi ra bên ngoài. Diệp Thiên Long đứng đó hờn dỗi một lát, rồi ông vẫn hấp tấp đuổi theo.
“Cha làm vậy chỉ là vì mọi người thôi, hai đứa đi về mà cha không được tiễn à?”
Diệp Thiên Long tự an ủi bản thân một câu, rồi ông ta cất bước đuổi theo hai người.
Lúc này, có rất nhiều người đang đứng ở cửa lớn nhà họ Diệp, nhìn sơ qua có vẻ đông nghịt.
Tuy nói là lần này Cao Phong được thả ra tạm thời thôi, làm chuyện gì cũng phải âm thầm lặng lẽ. Nhưng khi nghe nói Cao Phong phải đi, đám khổng duệ chí và nhân viên của phố thương nghiệp Kiên Thành đều muốn đến tận nơi tiễn anh.
Nhưng dĩ nhiên lòng trung thành của bọn họ là khỏi phải bàn rồi, cho nên bọn họ đến đây, Cao Phong cũng không sợ họ sẽ để lộ thông tin.
Ông cụ nhà họ Diệp, Diệp Thiên Long và tất cả mọi người ở nhà họ Diệp, còn có ông cụ nhà họ Phạm, Phạm An Quốc và bốn gia chủ hiện tại của bốn gia tộc nhỏ ở thủ đô đều đứng ở chỗ này.
Thân phận của những người này không tầm thường chút nào, nhưng bây giờ khi đối mặt với Cao Phong trước mặt, cả đám đều cúi thấp đầu, bao gồm cả ông cụ nhà họ Diệp và Diệp Thiên Long, lúc này bọn họ giống như để Cao Phong tùy ý sai sử vậy.
Lúc ở chung với nhau, ông cụ nhà họ Diệp và Diệp Thiên Long đều là bậc cha chú của Cao Phong, nhưng là trước mặt người ngoài là nhà họ Cao được tôn trọng hơn, Cao Phong cũng lớn hơn họ một bậc.
Thế nên không ai dám lỗ mãng.
Ở phía xa có mười chiếc xe Hồng Kỳ màu đen đã xếp thành một hàng chờ anh.
Long Tuấn Hạo và những người khác, mỗi người lên một chiếc xe, sau đó hạ cửa sổ xe xuống, yên lặng chờ đợi.
“Cậu Phong, lần này cậu về thành phố Hà Nội rồi, lần sau khi nào cậu đến thủ đô thế?”
Khổng Duệ Chí do dự hai giây, ông ta quyết định tiến lên hỏi một câu.
Cao Phong vừa cười vừa nói: “Có lẽ là không lâu đâu, tôi vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở bên này nữa mà.”
Khổng Duệ Chí gật đầu nhẹ, biểu cảm như muốn nói rồi lại thôi.
Cao Phong liếc nhìn Khổng Duệ Chí, bấy giờ anh mới hiểu ý của Khổng Duệ Chí.
Lúc trước Cao Phong xảy ra chuyện, bất kì ai trong đám Khổng Duệ Chí đều phải rời quê, ở bên ngoài tự mình gầy dựng sự nghiệp.
Tuy sau này khi Cao Phong trở lại, anh đã gọi không ít người về, nhưng có nghiệp ở ngoài kia cũng cần có người chịu trách nhiệm quản lí trông coi.
Cho nên có rất nhiều như
Khổng Duệ Chí, đã lâu lắm rồi chưa về thành phố Hà Nội thăm nhà.
“Tổng Giám đốc Chí không cần phải tự tạo áp lực lớn cho bản thân.”
“Hôm nay, tất cả chuyện ở thủ đô bên này đều rất ổn định, có mấy gia tộc giúp đỡ thì càng có thể bảo vệ Kiên Thành ổn định hòa bình.”
“Nếu ông muốn về thành phố Hà Nội thì chỉ cần nói rõ lí do, bất cứ lúc nào ông cũng sẽ có thể trở về.”
Cao Phong nhẹ nhàng cười, nói với Khổng Duệ Chí.
Khổng Duệ Chí vốn đang sững sờ, sau đó ông ta vội vàng gật đầu, nói: “Cảm ơn cậu Phong! Cám ơn cậu Phong!”
Đồng thời trong lòng Khổng Duệ Chí cũng vô cùng cảm khái.
Có rất nhiều người nói, đầu óc của mấy người đi theo Cao Phong có phải là bã đậu không?
Dùng hai chữ khái quát thì chính là ngu ngốc!
Thế nhưng chỉ có người trong cuộc như bọn họ mới biết rõ, đi theo Cao Phong là một việc vô cùng hạnh phúc.
Cho nhân viên nhiều tiền, cách xử lí công việc của anh lòng người cảm thấy thoải mái.
Anh làm việc cho tôi, vậy tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh, hơn nữa tôi còn có thể giúp anh giải quyết hết những nỗi lo sau này.
Trong tình huống này, chỉ cần bạn không phải là tên ngốc thì bạn sẽ biết mình nên dùng thái độ gì để báo cáo với Cao Phong.
Dù bị người khác nói là tên ngốc thì bọn họ cũng nhận.
Có một số chuyện mình không cần phải giải thích cho người khác quá nhiều.