RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2082

Lê Tiểu Quyền mắng to một câu, sau đó bỗng nhiên đi đến cho một bạt tay.

“Con mẹ nó, tôi cho cô biết ngài Cao Phong có bao nhiêu cân lượng! Cho cô biết có bao nhiêu cân lượng.”

“Bốp.”

“Bốp.”

“Bốp.”

Ba cái tát liên tiếp tát vào mặt Lưu Linh Vũ.

Ba cái tát tàn nhẫn này trực tiếp làm cho Lưu Linh Vũ mặt mày hoảng sợ.

“Cậu, cậu Lê!”

Đối mặt với Lê Tiểu Quyền, Lưu Linh Vũ ngay lập tức dùng giọng điện õng ẹo đáng thương hét lên.

Lê Tiểu Quyền liếc nhìn lòng bàn tay của anh ta, trên đó dính rất nhiều kem BB màu trắng, bất giác không khỏi cảm thấy buồn nôn.

“Còn xem thường người khác, bạn thân cô là cái thứ gì!” Lê Tiểu Quyền lại chửi bới, sau đó liền dùng sức tát một cái.

Mọi người ở hội trường đều rất hoang mang, đây là tình huống gì?

Sao Lê Tiểu Quyền mới một câu không hợp đã bắt đầu điên cuồng tát Lưu Linh Vũ vậy?

Không phải bọn vừa mới trở thành đối tác sao?

“Lê Thiếu gia, em không hề coi thường anh, em nói là em coi thường Cao Vũ, anh…”

“Câm miệng! “Lưu Linh Vũ còn chưa nói hết câu thì đã bị Lê Tiểu Quyền tát thêm một cái nữa.

Lần này, Lưu Linh Vũ che mặt, ngoan ngoãn không dám nói thêm gì nữa.

Lưu Hạ Hải mở to mắt, nhìn thấy con gái mình bị tát vào mặt, tự nhiên vô cùng tức giận.

Tuy nhiên, ở trước mặt Lê Tiểu Quyền, dù khó chịu đến đâu, ông cũng chỉ có thể chịu đựng. “Lê thiếu gia, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không?” Lưu Hạ Hải nghiến răng, thận trọng hỏi.

“Súc vật! Thật là có mắt như mù..” Thương Tuấn Hồng cũng bước tới, đẩy Lưu Hạ Hải sang một bên.

Lưu Hạ Hải còn không dám láo xược trước Lê Tiểu Quyền, huống hồ là trước mặt Thương Tuấn Hồng.

Vì vậy, lúc bị Thương Tuấn Hồng đẩy, ông ta quả thực cũng không dám lên tiếng.

Cha con bọn họ trước kia vô cùng kiêu ngạo, nhưng hiện tại đã bị áp chế hoàn toàn.

Cho dù những người xung quanh có ngu ngốc, họ cũng có thể nhìn ra Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng cũng đứng về phía Cao Phong

“Hazz, kẻ ngu dốt thật không biết sợ!”

Cao Phong khẽ thở dài uống một ngụm rượu đỏ.

“Cao Vũ, anh cười cái gì! Lê thiếu gia đánh tôi, tôi cam tâm tình nguyện! Còn anh là cái thá gì? “Lưu Linh Vũ đột nhiên quay đầu lại trút hết toàn bộ sự uất ức lên người Cao Phong.

“Bốp!”

Vừa dứt lời, Lê Tiểu Quyền lại tát vào mặt cô.

“Nhìn đống phấn trên mặt cô, nếu cô không xúc phạm đến ngài Cao Phong, tôi cũng không thèm đánh cô.” Lê Tiểu Quyền đánh xong liền nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau tay.

“Cái gì? Cái gì mà Ngài Cao Phong?” Lưu Linh Vũ hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.

Tuy nhiên, Lê Tiểu Quyền không hề có hứng thú giải thích với cô mà quay người đi về phía Cao Phong.

Lê Đức Minh và Thương Hồng Thành, cũng không chịu thua kém, mỉm cười đến bên cạnh Cao Phong.

“Ngài Cao Phong, ngài còn giận à?”

“Nếu còn không vừa ý, ngày mai tôi sẽ cho bọn họ rời khỏi nơi này.” Thương Hồng Thành sốt sắng nói. Thái độ đối với Cao Phong càng thêm kính nể, giống như cấp dưới đối xử với ông chủ.

Thậm chí thoạt nhìn còn cung kính thấp kém hơn khi Lâm Đống đối diện với Cao Phong.

“Này! Anh ta, anh ta…”

“Ngay cả chủ nhà họ Lê cùng chủ nhà họ Thương cũng phải khách sáo như vậy? Anh ta rốt cuộc  là ai?”

“Anh ta là Cao Vũ, lần trước ở tiệc sinh nhật của ông cụ Gia Cát, nhà họ Lê và nhà họ Thương không phải là kẻ thù của anh ta sao…”

“Phải đó! Mới đó mà hai nhà Lê Thương đều bị Cao Phong thu phục rồi sao?”

“Nhìn thái độ của hai nhà Lê Thương, đoán chừng là như vậy.” Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Trong bốn dòng họ nhỏ ở Thủ đô, cả ba nhà đều đối với Cao Phong khách khí như vậy, điều này thật kinh người!

Dù sao Cao Phong cũng không có danh tiếng gì ở Thủ đô, lại không phải là người của ba dòng họ lớn, làm sao có thể có địa vị cao như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc