RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2124

Phạm Thanh Nhiên nhìn Cao Phong khóe miệng khẽ nhếch nghiền ngẫm nói: “Anh rất thích cà phê đắng sao? Như vậy có thể nói rõ cuộc sống của anh có lẽ cũng không được như ý.”

“Trước mắt nhà họ Phạm chúng tôi cho anh cơ hội, tại sao anh lại không biết quý trọng?”

“Anh cầm ba mươi năm nghìn tỷ cũng đủ cho anh sống cả đời, cho dù là ở nước ngoài hay là ở đâu thì đều có thể sống rất tốt.”

Lúc này Phạm Thanh Nhiên hoàn toàn dùng thái độ ban thưởng để nói chuyện với Cao Phong bởi vì cô ta nắm chắc Cao Phong tuyệt đối sẽ không lấy vận mệnh của bản thân để nói đùa.

Cao Phong bưng ly cà phê đã nguội lên nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Khi còn bé tôi rất tò mò tại sao người lớn lại luôn thích uống rượu, rõ ràng là nó khó uống lại đắng chát như vậy.”

“Sau này lớn lên tôi mới phát hiện, so với cuộc sống thì rượu thật sự không đắng bằng.”

Cao Phong nói xong những lời này thì nhẹ nhàng nghịch ly cà phê trong tay rồi trầm ngâm trong chốc lát.

Mà Phạm Thanh Nhiên cũng cẩn thận thưởng thức câu nói này của Cao Phong, càng thưởng thức càng cảm thấy có đạo lý.

“Cạch!”

Cao Phong bưng ly cà phê lên uống một hơi cạn sạch.

Sau đó nhẹ nhàng để ly cà phê xuống, đáy ly tiếp xúc với mặt bàn phát ra tiếng va đập thanh thúy.

“Tôi sẽ không giao khu thương mại Kiên Thành.”

“Phạm Thanh Nhiên cô hãy bỏ ý nghĩ này đi.”

Cao Phong nói xong trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ rất kiên định, một loại lòng tin kiên quyết không thể nào lay chuyển được.

Anh hoàn toàn không bị Phạm Thanh Nhiên uy hiếp.

Đối mặt với lòng tin cao như núi Thái Sơn này Phạm Thanh Nhiên vậy mà lại thoáng sững sờ.

“Anh không sợ sao, anh không…”

“Thưa cô cà phê của cô đây.”

Phạm Thanh Nhiên vừa mới mở miệng thì nhân viên phục vụ bưng hai ly cà phê đi tới.

“Cảm ơn.” Phạm Thanh Nhiên thuận tay đưa ra hai tờ tiền mặt nhét vào trong túi của nhân viên phục vụ xem như tiền boa, sau đó khoát tay áo ra hiệu nhân viên phục vụ rời đi.

“Cảm ơn cô.” Nhân viên phục vụ rất vui vẻ luôn miệng nói cảm ơn sau đó rời khỏi nơi này.

“Đây là cơ hội mà nhà họ Phạm chúng tôi cho anh nên anh phải biết quý trọng!”

“Cao Vũ tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng rằng có ba gia tộc nhỏ giúp đỡ thì có thể khiêu chiến với nhà họ Phạm.”

“Anh vẫn chưa làm được đâu.”

“Đừng nói là hiện tại trong tay tôi có điểm yếu của anh, xem như không có thì anh cũng không thể đấu lại nhà họ Phạm, cần gì phải khổ như vậy chứ?”

Cơ thể Phạm Thanh Nhiên thơi nghiêng về phía trước trừng to mắt nhìn Cao Phong.

Cô ta không hiểu rốt cuộc thì Cao Phong còn đang cố chấp cái gì chứ.

“Anh biết rất rõ ràng lựa chọn này rất mệt mỏi mà vẫn còn muốn tiếp tục như vậy sao?”

Anh chỉ cần lựa chọn ba mươi năm nghìn tỷ thì hoàn toàn có thể rời khỏi Thủ Đô, sau đó dùng ba mươi năm nghìn tỷ để sống một cuộc sống thoải mái!” Phạm Thanh Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Cao Phong nghe vậy thì ngây người.

Phạm Thanh Nhiên nói không sai.

Nếu như anh lựa chọn cầm ba mươi năm nghìn tỷ sau đó dẫn theo mấy người Kim Tuyết Mai rời khỏi Việt Nam di cư ra nước ngoài thì cũng đủ sống không cần phải lo lắng gì.

Cuộc sống bình thường không rời bỏ mà lặng lẽ ở gần nhau, bên cạnh có người yêu làm bạn chờ đến khi đứa trẻ được sinh ra, đây cũng chính là cuộc sống mà anh hướng tới.

Nhưng anh có thể làm như vậy sao?

Không thể!

“Con người sống ở đời thì cũng nên gánh vác những trách nhiệm nên gánh.” Cao Phong thản nhiên nói.

Vì trách nhiệm. Trách nhiệm đối với khối tập đoàn Đế Phong, trách nhiệm đối với các chiến sĩ của Phong Hạo…

Hơn nữa còn có trách nhiệm với ông cụ Cao và tất cả mọi người ở bên cạnh…

Cho nên Cao Phong không còn lựa chọn nào khác.

Cho dù phải trọng trách tiến lên thì cũng không thể không làm như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc