"Là ai làm?"
Anh Hải nhìn qua Lý Cương đang nằm dưới đất, sau nói trầm giọng hỏi.
"không có ai đánh tôi, đây là chuyện của tôi, các người không cần phải quan tâm."
Lý Cương chấm rãi đứng lên, ông ta lạnh nhạt nói.
"Tôi không quan tâm là ai đánh ai, nhưng tôi chỉ biết nếu vào quán bar Ngọa Long này thì phải tuân thủ quy tắc của quán"
"nếu mấy người vi phạm quy tắc của quán, vậy thì tôi sẽ dậy cho mọi người biết quy tắc là gì"
Anh Hải vẫn nói giọng trâm thấp ấy.
"Anh Hải, ông ta ngã từ trong phòng VIP kia ra"
Có người nhỏ giọng nói.
Anh Hải chậm rãi quay người, anh ta nhìn trong phòng VỊP một cái, ánh mắt của anh ta lóe lên.
Anh ta cũng biết người của dòng họ Nam Phương.
Cho nên bây giờ anh ta hơi suy nghĩ.
"Là tôi đánh."
Cao Phong thấy Nam Phương Minh Nghị không định mở miệng thì bây giờ anh đứng dậy đi ra ngoài.
Trên hành lang đã có mười mấy người vây quanh đây.
Họ nhìn thấy Cao Phòng trẻ như vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt của họ hiện nên sự thương xót.
"lân trước có người say rượu, ra tay đánh phục vụ viên ở đây, kết quả ngày hôm sau tên đó bị người ta cắt đứt gân chân.
"Gây chuyện ở quán bar Ngọa Long này, ha ha..."
Nam Phương Minh Nghị và Nam Phương An Khang không nói gì cả, kể cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng bị đám người đó ngăn cản.
Nếu như có dòng họ Nam Phương mở miệng nói thì chắc chắn quán bar Ngọa Long sẽ nể mặt và bỏ qua.
Nhưng mà, dựa vào cái gì mà bọn họ phải giúp Cao Phong? Anh Hải cũng liếc mắt nhìn Cao Phong một cái, sau đó anh ta nói: "Câu là người gây chuyện?"
Lúc này, có một người phục vụ viên vội vàng đi đến nói nhỏ bên cạnh ti anh Hải: "Anh Hải, hình như anh ta quen biết với quản lý Trương."
"Vừa rồi tôi đang dọn dẹp vệ sinh ở phòng VIP khác thì bị quản lý Trương kéo đến đây tiếp đón anh ta."
Anh Hải khinh thường cười một tiếng, nói: "Quen biết ai cũng được, nhưng nếu như làm hỏng quy tắc của quán bar Ngọa Long thì ai cũng không giúp được."
"Nếu như tôi đến đây thì sao?"
Đúng lúc ấy có một giọng nói chuyền đến.2089098_2_25,60
Đó chính là Phạm Văn Bân say khi nhận được tin tức thì chạy đến đây.
"Anh Bân? Anh về từ bao giờ vậy?"
Anh Hải sững sờ một chút, sau đó vội vàng chạy đến hỏi thăm Phạm Văn Bân.
"Tôi nhìn thấy các cậu đang đánh bài, nên cũng không gọi các cậu ra nữa."
Phạm Văn Bân nhàn nhạt nói một câu.
"Á...Ha ha, cũng tại vì không có người nào dám gây rối ở đây, nên chúng em cũng hơi nhàn rỗi."
"Nhưng hôm nay em có chuyện để làm rồi, người này đánh nhau ở trong quán bar của chúng ta, bây giờ em dạy dỗ anh ta một chút."
Anh Hải nói xong thì quay người lại.
"Bộp!"
Phạm Văn Bân dùng tay đánh một phát lên cái đầu trọc lóc của anh Hải.
"Chuyện này cậu không cần phải quan tâm, cậu dẫn anh em xuống dưới đi"
Phạm Văn Bân cau mày nói, sau đó ông ta đi về phía cao Phong.
"Ông chủ Bân, bây giờ có người đang phạm vào quy tắc của quán bar Ngọa Long, ông định bỏ qua cho anh ta à?"
Có người hóng chuyện mở miệng nói một câu.
"Còn gì nữa, chẳng lẽ các quy tắc quy định mọi người phải tuân thủ hết à?"
"Tôi thấy hóa ra cái gọi là quy tắc chỉ là lừa đối, bắt nạt kẻ yếu thôi."
"Đã thế, bây giờ chúng ta không chọc vào quán bar Ngọa Long được, sau này chúng ta đến chỗ khác uống rượu thôi."
"Tôi nhớ lúc đầu chính miệng ông chủ Bân đã nói, tất cả mọi người ddeuf phải tuân thủ theo quy tắc của quán."
Nghe được mấy người nắm miệng, ghen ăn tức ở bàn tán xung quanh, Phạm Văn Bản chậm rãi dừng bước, ông ta nhìn mọi người xung quanh một cái.
"Đúng là tôi đã nói ai vào quán bar này cũng phải tuân thủ theo quy tắc của quán."
"Nhưng các người biết cái gì là quy tắc không?"
Phạm Văn Bân sâu sa nói nhìn mọi người.
"Cái gì gọi là quy tắc?"
Có người theo bản năng hỏi.
Phạm Văn Bân chỉ tay về phía Cao Phong, sau đó ông ta nói to: "Cậu ta, chính là quy tắc!"
Lời này nói ra, tất cả mọi người xung quanh ddeuf kinh ngạc.Bọn họ chưa gặp mặt Cao Phong, nhưng không có nghĩa bọn họ không biết đến cái tên Cao Phong này.
Bây giờ ở thành phố Hòa Bình ai mà chẳng biết tên Cao Phong? Còn có ai không biết về Tập đoàn Lân Vũ? Bây giờ nay cả quán bar Ngọa Long cũng là của Cao Phong, người ta nói cậu ta là quy tắc ở đây cũng đúng.
Cho nên tất cả mọi người ngượng ngùng cười một tiếng, rồi im lặng không nói được câu nào nữa cả.
"Hóa ra, không phải anh ấy quen biết với quản lý Trương, mà anh ấy quen biết Phạm Văn Bân..."
"Hơn nữa nếu nói đúng thì bây giờ Phạm Văn Bân chính là cấp dưới của anh ấy."
Nam Phương Minh Nguyệt lẩm bẩm, trong lòng cô ta rất kinh ngạc.
Nam Phương Minh Nghị hơi nhíu mày, tuy nói thế lực của quán bar Ngọa Long không băng dòng họ Nam Phương, nhưng quán bar này cũng có danh tiếng rất cao ở thành phố Hòa Bình này.
Bọn họ chưa gặp mặt Cao Phong, nhưng không có nghĩa bọn họ không biết đến cái tên Cao Phong này.
Bây giờ ở thành phố Hòa Bình ai mà chẳng biết tên Cao Phong? Còn có ai không biết về Tập đoàn Lân Vũ? Bây giờ nay cả quán bar Ngọa Long cũng là của Cao Phong, người ta nói cậu ta là quy tắc ở đây cũng đúng.
Cho nên tất cả mọi người ngượng ngùng cười một tiếng, rồi im lặng không nói được câu nào nữa cả.
"Hóa ra, không phải anh ấy quen biết với quản lý Trương, mà anh ấy quen biết Phạm Văn Bân..."
"Hơn nữa nếu nói đúng thì bây giờ Phạm Văn Bân chính là cấp dưới của anh ấy."
Nam Phương Minh Nguyệt lẩm bẩm, trong lòng cô ta rất kinh ngạc.
Nam Phương Minh Nghị hơi nhíu mày, tuy nói thế lực của quán bar Ngọa Long không băng dòng họ Nam Phương, nhưng quán bar này cũng có danh tiếng rất cao ở thành phố Hòa Bình này.
Bây giờ quán bar Ngọa Long đã bị Tập đoàn lân Vũ thu mua, vậy có nghĩa là gì? Bây giờ trong lòng Nam Phương Minh Nghị rất giống cảm giác ban đầu của Nam Phương Minh Nguyệt.
Đó chính là khi tiếp xúc nhiều với Cao Phong thì họ mới phát hiện họ hiểu biết rất ít về Cao Phong.
"Cậu Phong, nếu anh không có việc gì thì chúng ta xuống dưới nói chuyện đi?"
Phạm Văn Bân nhìn Lý Cương một cái, sau đó ông ta nhìn qua trong phòng VIP rồi xoay người nhìn Cao Phong hỏi.
cao Phong do dự hai giây,m sau đó anh gật đầu, anh bước đi trước.
Bây giờ anh không cần phải tiếp tục nói chuyện với dòng họ Nam Phương nữa.
Cho dù dòng họ Nam Phương muốn cái gì, anh cũng sẵn sàng chấp nhận.
Vấn đề lớn thì quá trình của nó cũng khó khăn hơn một chút.
"Ông nội, anh ấy..."
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong không quay đầu lại mà đi luôn, cô ta hơi buồn bã ngôi trên ghế.
"Không việc gì, trong lòng ông biết."
Nam Phương Minh Nghị xua tay trả lời.
Nửa tiếng sau Cao Phong đi ra ngoài quán bar Ngọa Long.
Năm đó Phạm Văn Bân rời khỏi khu vực phát triển ở ngoại ô đó, thì ông ta đến thành phố Hòa Bình này để kiếm tiền đổi đời.
Cho nên thời gian ông ta ở thành phố Hòa Bình này rất dài, thậm chí còn ở đây lâu hơn Văn Cường, nên mối quan hệ của ông ta rất rộng rãi.
Mà ông ta cũng biết một chút về một số chuyện bí mật ở thành phố Hòa Bình.
Cao Phong biết được rất nhiều chuyện từ lời nói của Phạm Văn Bản.
Hóa ra bố trí quyền lực của thành phố Hòa Bình không đơn giản như anh nghĩ.
Bây giờ anh suy nghĩ lại thì cảm thấy bước đi của anh trước đây hơi sai.
Người chân chính đứng đầu ở thành phố Hòa Bình là những dòng họ võ thuật đứng đầu trong giới võ giả ở thành phố này.
"Cũng không phải sai hết, nếu không có khoảng thời gian này dưỡng sức thì làm sao có thể có tư cách tiếp xúc với giai cấp cao nhất ở thành phố này?"
Trong lòng Cao Phong vừa suy nghĩ vừa nói ra luôn.
Xe của anh chạy đến một con đường hẻo lánh, thì trong lòng Cao Phong cảm thấy nguy hiểm.
Ngay sau đó, có bảy tám chiếc xe chạy về phía anh.
Bọn họ lập tức lấp kín hai bên đường đi của anh.
Ảnh mắt của Cao Phong híp lại, bây giờ đèn xe đã tắt, anh chậm rãi đút một điếu thuốc lá.
Còn trong lòng anh đang suy nghĩ những người này là ai đến hãm hại anh.
"Cậu Phong, cậu cứ ngồi trên đây đừng xuống xe."
"Tôi cảm thấy hơi khác thường với trình độ chuyên nghiệp của bọn họ."
Giọng nói của Cao Thành Sâm vang lên.
Cao Phong cũng ngồi suy nghĩ mấy giây, mà Cao Thành Sâm đã bảo đàn em của mình bảo vệ quanh xe.
"Ý của anh là?"
Cao Phong hơi cau mày nói.
"Đúng vậy! Loại phong cách huấn luyện này, tôi có một loại cảm giác nó giống mới phong cách huấn luyện quân nhân của nhà họ Cao..."
Giọng nói của Cao Thành Sâm cực kỳ nghiêm nghị.