RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1454

Nếu ông ta không tin tưởng Hoàng Phủ Đao Hào thì chẳng phải đã sớm thay bỏ bộ trang phục này rồi sao? “Hoàng Phủ gia chủ khiêm tốn rồi, trong toàn bộ võ giả ở thành phố Biến Đông này, Đao Hàn là đứa trẻ mạnh nhất.”

“Không đâu, phải nói là đứa trẻ đáng gớm nhất.”

Hai gia chủ của nhà họ Hoàng và nhà họ Cao không phải đang nịnh bợ mà là đang nói suy nghĩ của bản thân.

Thực lực của Hoàng Phủ Đao Hàn bá đạo thế nào cũng đều là sự thật.

Hiện tại, chờ Hoàng Phủ Đao Hàn đến, trận chung kết của Đại hội Võ lâm tranh bá có thể bắt đầu rồi.

Cùng lúc đó.

Thị trấn bi*n đ*ng, Tòa nhà Công ty Tập đoàn Vũ Nặc.

Khúc Đại Minh, Cao Kim Thành, Vũ Hoàng Lê, Dư Văn Cường và những người khác đã có một cuộc họp.

Tất cả đều buồn bã, hút thuốc lá phì phèo.

Hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn ba ngày, ngày mai Kim Tuyết Mai sẽ phải gả cho Cao Bằng, thế nhưng Cao Phong vẫn chưa trở về.

Lý Khải Kiệt đã gọi điện và giải thích tình hình ở thủ đô Hà Nội.

Cao Bằng đang tổ chức hôn lê, ngày mai anh ta sẽ kết hôn với Kim Tuyết Mai dưới sự chứng kiến của mọi người ở thủ đô.

Xe cộ, khách sạn, người chủ trì và nhiều thứ khác đều đang được chuẩn bị.

“Anh Thành, có tin tức gì về Tiểu Phong sẽ trở về không?”

Khúc Đại Minh dập thuốc, ngẩng đầu hỏi Cao Kim Thành.

Cao Kim Thành khẽ cau mày, lắc đầu nói: “Không, anh cũng không dám trả lời số đó.”

“Đừng trả lời! Tin nhắn của Tiểu Phong nói rằng đừng trả lời, cho thấy rằng anh ấy đang ở trong tình huống tồi tệ.”

“Để tránh bị lộ, chúng ta không được chủ động liên hệ với anh ấy, chỉ có thể chờ anh ấy liên hệ.”

Khúc Đại Minh gật đầu, nếu Cao Bằng phát hiện ra thân phận của Tiểu Phong, anh ấy chắc chắn sẽ bị giết ngay tại chỗ.

“Lão Lâm chắc có chuyện rôi, mấy ngày nay tôi không liên lạc với anh ấy được.”

Khúc Đại Minh lại châm một điếu thuốc, và mọi người lại im lặng khi anh ta nói điều này.

“Dù sao, thiếu phu nhân nhất định nhất định không được xảy ra chuyện gì!”

Hai phút sau, Cao Kim Thành tức giận nói.

“Đúng! Chị dâu Tuyết Mai sẽ ổn thôi! Cho dù tất cả phải chết, chúng ta cũng phải bảo vệ cô ấy thật kỹ!”

“Tôi không ngại gì cả, tiền phẫu thuật của mẹ tôi trước kia cũng do anh Phong đưa cho tôi.”

“Nếu không có anh Phong, sẽ không có mẹ tôi, và sẽ không có tôi bây giờ!”

Đại Minh nói đến đây, đứng lên rồi tiếp lời: “Chủ tịch Vũ, anh Thành, anh Cường, hãy gọi thủ hạ của mọi người đi.”

Vẻ mặt của mọi người lập tức chấn động, và Vũ Hoàng Lê hỏi: “Chúng ta phải quay lại sao?”

Khúc Đại Minh gật đầu và nói: “Đúng! Chúng ta về trước và cử một người đáng tin cậy đến nhà Nam Phương đợi anh Phong.”

“Chuyện này không thể chờ lâu hơn nữa.

Một khi anh Phong trở về hãy báo tin tức cho anh ấy sau!”

“Chúng ta trở về thủ đô Hà Nội trước, để cho anh Phong dẫn đường!”

“Được!”

Mọi người đồng thanh đáp lại.

Sau đó, Khúc Đại Minh lấy ra một tấm bản đồ của thủ đô Hà Nội và một tờ giấy trắng khác.

“Chúng ta có thể cống hiến mạng sống của mình cho anh Phong, nhưng chúng ta cũng không thể mù quáng được.”

“Lập kế hoạch tác chiến, chúng ta lân này không được để cho Cao Bằng có cơ hội.”

“Một khi hắn ta trốn trở lại nhà họ Cao, chúng ta sẽ phải đối mặt với một đả kích lớn”

Khúc Đại Minh vừa nói vừa trải bản đồ ra.

Mọi người cũng đứng dậy, nghiên cứu đối đầu và cùng nhau bàn bạc kế hoạch tác chiến.

Hôm nay chính là ngày trở về.

Khi đám người Khúc Đại Minh vạch ra kế hoạch trở lại thủ đô Hà Nội, trận chung kế bán đảo bi*n đ*ng đã gióng trống khua chiêng tiến hành.

Bán đảo bi*n đ*ng, hội trường trung tâm đấu võ.

Bình luận

Truyện đang đọc