RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4454

Trần Anh Thảo trợn tròn hai mắt, nhìn qua gò má của Cao Phong mà trong lòng không hề bình tĩnh.

Sợ rằng chuyện này đặt ở trên người bất kỳ ai thì họ cũng không thể bình tĩnh chứ?

Hai mươi năm trước anh chỉ là một đứa bé bị vứt ở Tây Vực, phải sống nhờ vào sữa của người khác.

Hai mươi năm sau, anh lại trở về Tây Vực và trực tiếp đánh xuống toàn bộ Tây Vực.

Đây là sự tương phản lớn đến mức nào chứ?

Trần Anh Thảo chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong đầu rất hỗn loạn.

Nếu không thể nghĩ rõ thì cứ dứt khoát không thèm suy nghĩ thêm nữa.

“Cao Phong! Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây? “

Trần Anh Thảo dừng vài giây rồi lại lại ngẩng đầu hỏi.

“Lúc đầu cháu định để cho dì ở trong thị trấn nhỏ gần đó, sau đó cháu bảo bên phía Việt Nam cho người đến biên giới đón dì đi.”

“Về sau nghĩ kỹ lại thì vẫn cảm thấy thị trấn nhỏ cũng không đủ an toàn, vẫn là ở bên cháu thì cháu mới có thể yên tâm.”

“Cho nên hiện tại chúng ta đang đến Đại bình nguyên Tây Vực.”

Cao Phong nhẹ nhàng nở nụ cười, điều khiển xe qua cua và nói.

“Đi… Thật sự đi Tây Vực sao?”

Trần Anh Thảo hơi sửng sốt.

“Tất nhiên rồi!”

Cao Phong gật đầu nói: “Trước tiên dì cứ ở Tây Vực, sau đó cháu sẽ cho người đến biên giới Việt Nam đón dì. Chờ người đó tới nơi thì cũng vừa vặn đón dì đi qua nhanh hơn.”

Sau khi Cao Phong giải thích xong, Trần Anh Thảo nhẹ nhàng gật đầu không nói nhiều nữa.

Bây giờ bỗng nhiên bà ấy phát hiện là từ đầu đến cuối bà ấy không thể theo kịp bước chân của Cao Phong.

Lúc ở khu nông dân, Cao Phong giống như một đứa trẻ nhà người bình thường, không có gì đặc biệt.

Mà từ khi ra khỏi khu nông dân, hình như trên người anh xuất hiện một luồn khí thế vô cùng mạnh mẽ. Anh cũng không cố ý phát ra khí thế như vậy mà càng giống khí thế trên người tự nhiên tỏa ra, làm cho Trần Anh Thảo có cảm giác rất tự ti.

Nhưng mà nghĩ đi thì phải nghĩ lại, Cao Phong càng ưu tú, càng mạnh mẽ thì bà ấy nên càng cảm thấy vui vẻ thay cho Cao Phong mới đúng.

Cho nên Trần Anh Thảo cũng rất thích.

Một đường không nói gì, hai chiếc xe rất nhanh đi tới Đại bình nguyên Tây Vực và chạy về phía chỗ ở hiện tại của Cao Phong.

Xyên qua cửa sổ xe, Trần Anh Thảo nhìn cảnh đêm bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Khi chiếc xe di chuyển một khoảng cách, ngày càng có nhiều chiến binh áo đen bắt đầu xuất hiện xung quanh.

Bốn trăm triệu thành viên đội Huyết Đao cộng với một trăm triệu chiến sĩ Phong Hạo của Long Tuấn Hạo.

Hiện giờ sáu trăm ngàn người này tập trung đến một chỗ, tiến hành cắm trại, việc này cũng cần một khu vực có diện tích rất lớn.

Mà lúc này Cao Phong dẫn theo Trần Anh Thảo dần dần đến gần doanh trại gần nhất ở trung tâm, cho nên những chiến sĩ cấp dưới cũng lần lượt xuất hiện trước mắt.

“Cao Phong! Nơi này thật nhiều người!

Trần Anh Thảo nhìn thấy những chiến sĩ được trang bị vũ khí hạng đầy đủ, nhịn không được có chút căng thẳng.

“Dì Thảo đừng sợ, đó đều là anh em của cháu.”

Cao Phong mỉm cười, sau đó hạ cửa kính xe xuống và nhìn ra ngoài.

“Anh Phong!”

“Anh Phong đã trở về!”

“Nói cho trạm gác phía sau để anh Phong vào!”

“Anh Phong!”

Trong chốc lát, hàng ngàn người tụ tập lại, đều mang theo vẻ vui mừng nhìn Cao Phong.

“Các cậu vất vả rồi, tôi về trước đây.”

Cao Phong cười với mọi người một chút, sau đó lái xe tiếp tục lái xe.

Mà rốt cục Trần Anh Thảo, rốt cũng tin tưởng vào những lời mà Cao Phong nói lúc trước.

Thì ra tất cả những gì mà Cao Phong đã đều là sự thật.

Bình luận

Truyện đang đọc