RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2855

“Không thể! Mày cứ tùy ý giết Cao Bằng! Dù sao ông đây cũng không cần.”

Cao Anh Hạo cười lạnh một tiếng, vốn không thèm để ý đến sự sống chết của Cao Bằng.

“Anh Hạo, không thể bỏ mặc em! Mọi chuyện em làm, đều là nghe theo mệnh lệnh của anh mà!”

“Anh không thể qua cầu rút ván mà giết lừa được! Anh phải cứu em ra!” Ánh mắt Cao Bằng đột nhiên trừng lớn, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

“Câm miệng cho ông đây! Mẹ nó, mày đã sớm chết rồi! Còn muốn liên lụy đến tao sao?” Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng, chửi Cao Bằng.

“Anh Hạo, con cứu nó đi, nó là em họ của con mà.”

Cha của Cao Bằng luống cuống, không ngừng cầu xin Cao Anh Hạo, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống van xin Cao Anh Hạo.

Nhưng Cao Anh Hạo vẫn đứng yên như cũ.

Thật vất vả anh ta mới lấy được một nhược điểm để uy hiếp Cao Phong, sao lại dễ dàng buông tha như vậy?

“Cao Kình Thiên, bây giờ, nếu muốn bà nội và mẹ của mày sống, phải dựa theo lời của tao mà làm!” Trên mặt Cao Anh Hạo tràn đầy tự tin.

Cao Phong khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi:”Mày muốn làm cái gì?”

“Đầu tiên cho người của mày bỏ súng xuống rồi nói tiếp.” Cao Anh Hạo chỉ chỉ đám người Long Tuấn Hạo.

“Mày cảm thấy có thể sao?” Cao Phong cười lạnh một tiếng.

Mấy chục nghìn người người bỏ vũ khí xuống, chờ Cao Anh Hạo đến giết bọn họ sao?

“Không được sao? Mẹ kiếp, mày thích nói không không?”

Cao Anh Hạo dường như phát điên, túm tóc Lâm Thục Lan, dao găm trong tay kề sát cổ Lâm Thục Lan.

Lâm Thục Lan không dám cử động, ánh mắt trừng lớn, có chút sợ hãi nhìn Cao Phong.

“Bỏ xuống, bỏ xuống!”

Long Tuấn Hạo không đợi Cao Phong mở miệng, trực tiếp ném vũ khí mạnh trong tay xuống.

Liễu Tông Trạch cũng không chút do dự, cầm vũ khí mạnh trong tay ném xuống.

Bọn họ không muốn làm cho Cao Phong khó xử.

Dù sao, một bên là mẹ anh, một bên là mạng sống của mấy chục nghìn binh sĩ.

Dù là bất kỳ ai cũng sẽ khó đưa ra lựa chọn.

“Không sao, đều bỏ xuống đi, hiện tại bọn chúng cũng không có vũ khí mạnh, không làm gì chúng ta được đâu.”

“Chúng ta có thể bỏ xuống, chúng ta cũng có thể cầm lên bất cứ lúc nào.” Long Tuấn Hạo xua tay nói với phía sau.

“Rầm rầm!”

Vô số binh sĩ Phong Hạo cầm vũ khí mạnh trong tay đều bỏ xuống dưới, để trên mặt đất.

“Tốt lắm! Tên đầu bóng loáng kia, mảnh vỡ thủy tinh trong tay mày cũng phải bỏ lại.” Cao Anh Hạo cười ha ha.

“Mẹ nó, mày đừng được một tấc lại muốn tiến một thước mà chọc giận ông đây, tao giết chết mày!” Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, anh ta siết chặt tấm kính chống đạn trong tay.

Cao Anh Hạo cũng không tức giận, lại nhìn về phía Cao Phong.

“Cao Kình Thiên, bây giờ mày quỳ xuống đất, quỳ đến trước mặt tao.”

“Sau đó, tao sẽ thả bọn họ.” Cao Anh Hạo cười lạnh một tiếng, ngoắc ngón tay với Cao Phong. Chủ ý của anh ta rất đơn giản, chính là muốn dùng Cao Phong để trao đổi với hai người Lâm Thục Lan.

Một khi đã khống chế Cao Phong chính là đã khống chế cả Khối tập đoàn Phong Hạo.

Bắt trộm trước tiên bắt kẻ cầm đầu, chỉ cần bắt Cao Phong, đám người Long Tuấn Hạo sẽ xếp hàng mặc cho Cao Anh Hạo anh ta chém giết!

Cao Phong liếc mắt nhìn Cao Anh Hạo một cái, nhẹ giọng nói: “Mày thả bọn họ ra trước đi.”

“Mẹ kiếp! Mày mơ đi! Tao cho mày thời gian năm giây, không quỳ xuống tao sẽ giết bà ta!” Cao Anh Hạo cầm dao găm trong tay, nhích về phía trước một chút.

“A!” Ánh mắt Lâm Thục Lan đột nhiên trừng lớn, cảm giác mát lạnh do dao găm kề sát cổ, trong lòng hồi hộp không thôi.

“Vậy ông đây cũng sẽ giết hắn!” Long Tuấn Hạo rút súng lục ra, nhắm ngay trán Cao Bằng.

Ánh mắt cha của Cao Bằng trừng lớn, tim vọt đến cổ họng.

“Ha ha! Ông đây đã nói, tao không quan tâm đến sống chết của hắn! Tùy ý giết!” Cao Anh Hạo cười ha ha.

“Nhưng tôi quan tâm đến sống chết của con tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc