RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1069

Một lát sau, cuối cùng Nam Phương Minh Nguyệt cũng tỉnh táo lại.

Đây là lần đầu tiên cô ta bị một người khác giới cho ăn “quả”

bơ to như vậy, chính xác mà nói, phải là đây là lần đầu tiên cô ta bị lơ đẹp như vậy từ bé đến giờ! Cái tên Cao Vũ này thật sự quá kiêu căng! Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không thể ngờ rằng, trên thế giới này lại có một người còn kiêu ngạo hơn cả cô ta như vậy.

“Nhưng mình kiêu ngạo vì bản thân mình có vốn liếng để kiêu ngạo, còn anh ta thì sao? Anh ta chính là một kẻ thấp hèn vô dụng! Nam Phương Minh Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, lại không nhịn được mà bắt đầu tức giận.

“Không được! Chuyện này không thể cứ cho qua như thế được, mình phải đi tìm anh ta mới được!”

Nam Phương Minh Nguyệt im lặng một lúc, sau đó lại cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của Cao Phong trong danh bạ rồi bấm gọi đi.

Bị Cao Vũ cho ăn bơ đẹp như vậy, nếu như mình cứ nén giận, thì chẳng phải người thiệt sẽ là mình sao? Không phải Cao Vũ anh rất kiêu ngạo sao? “Vậy bà đây sẽ để cho anh biết, anh, căn bản là không có tư cách để kiêu ngạo ở trước mặt tôi!”

Nam Phương Minh Nguyệt thầm nghĩ, không cần biết là như thế nào, trước tiên cứ phải kéo được Cao Phong đi ra ngoài đã rồi tính tiếp.

Cách một cái điện thoại thôi thì không được tiện lắm, cho dù lại tức giận đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến Cao Phong.

Sự kiêu căng của Cao Phong đã thành công khơi dậy một ham muốn từ sâu trong nội tâm của Nam Phương Minh Nguyệt – Ham muốn chinh phục! “Cao Vũ, anh mở to mắt ra mà nhìn thật kĩ cho tôi, bà đây chắc chắn sẽ phải làm cho anh biết rõ được sự chênh lệch giữa hai chúng ta lớn đến thế nào!”

“Tôi cam đoan tôi sẽ khiến anh phải ngoan ngoãn từ bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, cúi đầu trước mặt tôi!”

Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quyết định phải gọi bằng được Cao Phong ra ngoài đã rồi nói.

Bên phía Cao Phong, chuông điện thoại của anh cứ réo vang không ngừng lại một giây.

Nam Phương Minh Nguyệt đã liên tục gọi đến ba cuộc liên rồi.

lần thứ tư có cuộc gọi tới, Cao Phong nhíu mày chọn nghe điện thoại, nói luôn: “Có phải là cô thật sự bị bệnh không?”

“Ha ha, đúng rồi, đúng là tôi bị bệnh đấy, anh ra đây giúp tôi ít việc thôi?”

Lần này, giọng điệu nói chuyện của Nam Phương Minh Nguyệt đã thay đổi hoàn toàn, không còn chút kiêu ngạo nào.

Điều đó khiến cho Cao Phong sững sờ tại chỗ.

Như thế này…

Nam Phương Minh Nguyệt như thế này thật sự khiến anh cảm thấy không được quen cho lắm.

“Anh đi theo tôi làm giúp tôi vài việc, tôi sẽ trả anh thù lao như bình thường, như vậy là được rồi đúng không?”

Nam Phương Minh Nguyệt lại nói tiếp.

“Cô muốn tôi làm cái gì?”

Cao Phong hỏi.

“Lần này tôi không bắt anh liều mạng đi đua xe nữa, tôi chỉ cần anh đi dạo loanh quanh với tôi thôi.”

“Anh yên tâm đi, thù lao tôi trả cho anh sẽ không hề ít, cũng sẽ không thiếu.

Lần trước anh đưa chúng tôi về nhà, tôi còn nợ anh sáu mươi tỷ đúng không?”

“Cộng thêm cả buổi tối hôm nay, giảm giá một chút, tôi trả cho anh một trăm tỷ!”

Nam Phương Minh Nguyệt không cho Cao Phong thời gian nói lời từ chối, đã lập tức bá đạo nói.

Cao Phong cảm thấy rất khó hiểu.

Bản thân anh cũng coi như là đã tiếp xúc với không ít con cái nhà giàu, có những vị thiên kim tiểu thư con cái nhà giàu vung tiền đô tiêu như rác, bị người khác dèm pha, nói là có tiền muốn làm gì thì làm.

Thế nhưng mà những người có tiền thích tiêu gì thì tiêu đó nếu đem ra so với Nam Phương Minh Nguyệt thì hoàn toàn chẳng là gì cả! Tìm người đi dạo phố cùng mình thôi mà có thể trả luôn được cả trăm tỷ…

Điều này khiến Cao Phong không khỏi nghĩ rằng, rốt cuộc là dạo này tiền không đáng giá, hay là do giá trị của con người anh đã cao đến mức ấy rồi? “Sao nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Nam Phương Minh Nguyệt lại mở miệng thúc giục anh, trong lòng đắc ý nghĩ, tôi cũng không tin là mình không thể gọi anh ra ngoài được.

Nhưng mà, cô ta chưa kịp tự sướng được hai giây, thì cây nói tiếp theo của Cao Phong đã khiến cô ta phải ngây người ra vì sốc.

“Cô thật sự bị bệnh à?”

Cao Phong mở miệng hỏi lại một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc