RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1750

Anh ta vẫn mãi luôn do dự ở trong lòng, nhưng đến cuối cùng lại cũng vẫn không xé rách mặt với Khổng Duệ Chí ngay tại nơi này.

Nhưng mà dù sao thì cũng phải tìm một chút mà mặt mũi Lê Tiểu Quyền anh ta đã vứt bỏ đi kia trở về, bằng không sau này anh ta còn lăn lộn được như thế nào ở Thủ đô này nữa?

Cho nên Lê Tiểu Quyền suy nghĩ, chỉ cần Cao Phong bồi thường lại chiếc Maserati đã đập nát ngày hôm nay, vậy thì anh ta cũng sẽ có thể để cho Cao Phong rời đi.

Khổng Duệ Chí nghe vậy thì chậm rãi dừng chân lại, sau đó đi quanh bốn phía chiếc xe Maserati một vòng.

“Xe này, như thế nào?” Khổng Duệ Chí hỏi.

“Đây là xe của tôi, Cao Vũ đã đập hỏng nát rồi, ông Chí có điều gì muốn nói hay không?” Lê Tiểu Quyền khó hiểu, lên tiếng nhắc nhở Khổng Duệ Chí.

“Cái gì? Đây là do cậu Vũ đập?” Khổng Duệ Chí nghe vậy thì cũng cảm thấy sửng sốt một chút.

“Không sai! Chính là do anh ta đập! Chiếc xe này của tôi có giá hơn mười tỷ.” Lê Tiểu Quyền ngạo nghễ nói.

“Bốp!” Khổng Duệ Chí bất chợt vỗ bàn tay, nói: “Ai nha nha, đây quả thực là… Tài nghệ đập đồ sắc sảo, điêu luyện mà!”

“Cậu Vũ tùy ý ra tay mà đã có thể đập ra được hình dáng cá tính đến như vậy, có thể nói là tác phẩm của một bậc thầy điêu luyện làm ra, hoàn hảo!”

“Ý của cậu Quyền đây là, một trận đập phá này của cậu Vũ còn khiến cho chiếc xe này có cá tính hơn cả so với lúc sau khi cậu tốn nhiều tiền để cải tiến lại trang bị hay sao?”

Khổng Duệ Chí nghiêm trang nhìn Lê Tiểu Quyền, ngang ngược kêu to lên nói.

“Hì hì.” Lâm Hướng San là người đầu tiên không nhịn được, tại chỗ bật cười.

Trong lòng của Cao Phong cũng không nén được bật cười, Khổng Duệ Chí này có chút thú vị.

“Khoan hãy nói, tôi đã từng nhìn thấy được những chiếc xe thể thao có giá hơn hai mươi tỷ rồi, nhưng nếu như mà ngồi lái ở trên chiếc xe này, vậy thì chắc chắn là đủ hút gió.”

“Không nói cái khác, chỉ riêng tỷ lệ được người khác quay đầu lại nhìn chắc chắn cũng sẽ đạt hai trăm phần trăm.” Lâm Hướng San thong thả mở miệng, tung ra thêm một đầu đề giật gân.

“Cô Hướng San nói không sai!” Khổng Duệ Chí vỗ tay một cái, nói: “Cậu Vũ quả nhiên không hổ là bạn chí cốt của Khổng Duệ Chí tôi, tiện tay đập một cái thôi cũng có thể đập ra được thứ hiệu quả này, được! Hoàn hảo!”

Khổng Duệ Chí vừa nói, vừa mời Cao Phong lên chiếc Volkswagen Phaeton kia, sau đó dứt khoát nổ máy xe, nghênh ngang mà rời đi.

Lê Tiểu Quyền ngây ngô ngây tại chỗ, ước chừng qua mười mấy giây mới tỉnh hồn lại.

Lời đồn đãi nói Khổng Duệ Chí chính là một hổ mang khuôn mặt tươi cười, đó là kiểu người chết rồi vẫn có thể nói thành sống, người sống khỏe mạnh lại thì có thể nói với bạn rằng người đó đang nửa chết nửa sống, hôm nay Lê Tiểu Quyền coi như là đã thấy được tận mắt.

Khổng Duệ Chí này không chỉ có cái miệng lợi hại, da mặt cũng đã dày tới cực điểm rồi mà!

“Con mẹ nó!”

Lê Tiểu Quyền hung hăng nhấc chân tung một cú đá vào thân chiếc xe Maserati kia, sau đó nghiến chặt hai hàm răng đến mức vang lên những tiếng kẽo kẹt rõ ràng.

“Khổng Duệ Chí! Cao Vũ! Mày cho rằng là mày dựa vào Khổng Duệ Chí, thì sẽ có thể diễu võ dương oai ở Thủ đô này hay sao?”

“Tao nói cho mày biết, mày đừng hòng! Các người mới nhìn thấy được bầu trời lớn được bao nhiêu, Thủ đô không đơn giản giống như các người nghĩ như vậy đâu!”

Lê Tiểu Quyền cắn răng nghiến lợi nói xong, sau đó lại trợn mắt nhìn Lâm Hướng San một cái, lúc này mới xoay người lên một chiếc SUV, hung hăng nhấn chân ga đi xa.

“Cô chủ, chúng ta cũng trở về đi thôi.” Bác Phúc xoay người nhìn Lâm Hướng San, hơi khom người hỏi ý kiến của Lâm Hướng San.

“Được bác Phúc, chúng ta cũng đi.” Lâm Hướng San lúc này rất là vui mừng, sau đó cũng nghe lời mà lên xe.

“Cô chủ, rốt cuộc là cô có quan hệ như thế nào với người tên Cao Vũ này?” Bác Phúc liếc mắt nhìn về phía bóng lưng của Lâm Hướng San, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.

“Thì chính là bạn thôi, cứ coi như là một người bạn rất tốt đi! Làm sao thế bác Phúc?” Lâm Hướng San không chút do dự trả lời.

“Cô chủ, có vài điều cô không biết, Khổng Duệ Chí này tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản gì.”

“Mà Cao Vũ kia cũng cho tôi một loại cảm giác không hề đơn giản giống như vậy, người phân theo nhóm, vật họp theo loài, sợ rằng cả hai người bọn họ đều không phải là người có tính cách an phận thủ thường gì.”

“Hôm nay Cao Vũ tới Thủ đô, tôi vẫn luôn cảm thấy, Thủ đô sắp không còn bình yên nữa rồi.” Bác Phúc hơi híp mắt, ý vị sâu xa nói.

Lâm Hướng San nghe vậy thì cũng chậm rãi thu hồi nụ cười lại, vẻ mặt trở nên rất là nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc