RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3704

Ở bên trong cảnh, trừ binh lính ra không ai có thể đạt đến mức này.

Cũng sẽ không được cấp trên cho phép.

Long Tuấn Hạo cất bước lên đài quan sát tám mét, nhìn xuống xung quanh.

Mọi người đều đứng thẳng tắp chờ đợi Long Tuấn Hạo mở miệng.

“Có chuyện này muốn nói với mọi người.”

Long Tuấn Hạo điều chỉnh micro, âm thanh khàn khàn.

Giọng nói của anh ta truyền qua vô số loa phát thanh, vang vọng khắp không trung.

Vừa nghe thấy câu kia, tất cả mọi người càng thêm im lặng.

Hai mươi vạn người giống như toàn bộ đều bị câm, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Hôm qua anh Phong và bọn cường đạo Nam Cương xảy ra tranh đấu, cho đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết thế nào.”

Ánh mắt Long Tuấn Hạo chậm rãi đảo qua từng người ở đây.

Đánh, nhất định là phải đánh.

Nhưng nhất định phải có một lý do chính đáng.

Đó là sự sắp đặt mà Cao Phong để lại cho bọn họ.

Vì vậy những lời cần nói, Long Tuấn Hạo vẫn phải nói ra.

Sau khi nghe thấy lời này, rất nhiều người ngay lập tức trừng mắt nhìn nhau.

Có lẽ có nhiều người đã biết trước được điều này, nhưng tận tai nghe được từ Long Tuấn Hạo vẫn vô cùng phẫn nộ.

“Anh Hạo, xông đến Nam Cương đòi lại anh Phong.”

“Mặc kệ là ai, phải cho kẻ đó trả giá thật đắt.”

Trong nháy mắt, toàn quân bên dưới đều xúc động phẫn nộ, bàn tán xôn xao.

Long Tuấn Hạo chậm rãi xua tay, mọi người liền im lặng trở lại.

“Khối tập đoàn Phong Hạo chúng ta chiếm giữ ở Tam Giác Vàng lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng bước một bước nào vào Nam Cương cả.”

“Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ tiến quân đến Nam Cương.”

“Vậy mà bọn cường đạo Nam Cương, khinh người quá đáng, không chỉ âm thầm trợ giúp thế lực khác đối phó với khối tập đoàn Phong Hạo chúng ta.”

“Mà nay lại dám ra tay với anh Phong của chúng ta, đuổi giết anh ấy đến giờ không rõ sống chết ra sao.”

Long Tuấn Hạo cắn răng, đột nhiên quát lớn: “Nói cho tôi biết, là anh em của anh Phong, chúng ta cần phải làm gì.”

“Dẹp yên bọn cường đạo Nam Cương, nghênh đón anh Phong trở về.”

“Dẹp yên bọn cường đạo Nam Cương, nghênh đón anh Phong trở về.”

Chỉ một thoáng, toàn bộ hai mươi vạn đại quân, hô to rần trời.

Tiếng hô vang vọng đến chân trời, truyền đi rất xa.

“Dẹp yên Nam Cương, nghênh đón anh Phong.”

“Dẹp yên Nam Cương, nghênh đón anh Phong.”

Mười vạn người, hai mươi vạn người, đều đồng loạt giơ súng, lớn giọng hô to.

Vô số người trợn mắt hét lớn, gầm lên từng tiếng rống giận.

Long Tuấn Hạo đôi mắt đỏ ngầu, trầm giọng nói: “Hôm nay, dẹp yên Nam Cương.”

“Về chuyện của anh Phong, chúng ta sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

“Nếu anh Phong còn sống, hai mươi vạn đại quân của khối tập đoàn Phong Hạo ta san phẳng tám mươi dặm lãnh thổ Nam Cương, bắt bọn họ phải trả giá.”

“Còn nếu anh Phong mà chết… tắm máu Nam Cương, giết sạch toàn bộ.”

Lời Long Tuấn Hạo vừa nói ra, hai mươi vạn quân phía dưới đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

“Tắm máu Nam Cương! Tắm máu Nam Cương!”

“Tắm máu Nam Cương! Tắm máu Nam Cương!”

Hai mươi vạn người dùng toàn bộ khí lực gầm thét rung trời.

Đế vương giận dữ, máu chảy ngàn dặm.

Thất phu giận dữ, máu còn có thể văng năm bước.

Mà những binh sĩ Phong Hạo này, tôn Phong đứng đầu, trung thành hết mực.

Lúc này đây, đế vương trong lòng bọn họ lại bị bọn cường đạo Nam Cương ám hại.

Bọn họ sẽ phải làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc