RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3652

Trong đó có một thanh niên Nam Cương, càng bước tới, muốn trực tiếp bước qua biên giới.

“Rắc rắc!”

Đám người Hai Trương, trực tiếp gạt nòng súng, cho thấy thái độ không cần nói cũng biết.

“Núi non đất nước Việt Nam tôi, không được cho phép, kẻ nào đi qua, nếu đi qua sẽ trừng trị!

Đội trưởng cắn răng, gầm nhẹ một tiếng.

“Tao lại thấy chúng mày là muốn chết có đúng không? Rác rưởi!”

Tên thanh niên dẫn đầu bọn côn đồ Nam Cương đó, tức giận lập tức mắng nói.

“Rầm rầm!”

Hơn một trăm bọn côn đồ, cũng trực tiếp giơ vũ khí nóng lên, nhắm vào đám người Đội trưởng.

“Chỉ có mấy chục người làm nhiệm vụ chúng mày, tao giết chúng mày rồi sau đó đi vào cũng vậy thôi.” Thanh niên dẫn đầu phá lên cười.

Thực ra tại thời điểm này, thỏ non đã chạy xa từ lâu rồi.

Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì, dã tâm ra sao thì ai ai cũng đều biết.

“Sức mạnh của quân đôi Việt Nam chúng tôi, phía sau biên giới của chúng tôi bây giờ quanh năm đều đóng quân mười mấn nghìn binh đội.”

“Nếu chúng tôi chết trong lãnh thổ này, sẽ có trăm vạn binh đội, san bằng Nam Cương.”

“Nếu anh không tin, có thể thử xem.” Đội trưởng giọng điệu sắc bén.

Thanh niên dẫn đầu sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh.

“Một đám rác rưởi, chúng mày cũng chỉ dựa vào tuyến biên giới này để bảo vệ chúng mày mà thôi.”

“Ai có gan, thì đứng ra đây cho ông đây xem?”

“Tao nhổ vào! Một đám rác rưởi! ”

Thanh niên dẫn đầu nhổ một ngụm đờm, phun lên người Hai Trương.

Hai Trương cúi đầu nhìn bàn chân của thanh niên kia, cách biên giới chỉ còn lại một bước.

Nhưng hắn ta không vào.

Nếu bọn hắn dám tiến vào, bọn Hai Trương họ liền có tư cách đánh chết bọn hắn.

Cũng như vậy, Hai Trương bọn họ cũng sẽ không đi qua.

Một bước này, ý nghĩa sẽ không giống nhau.

“Rác rưởi? Mày không tức giận sao? ”

“Tức giận thì hãy đi qua đây cắn tao nè? Haha! ”

“Ồ! Rác rưởi! Các người rốt cuộc có dám bước qua hay không? ”

“Có phải lúc trước bị bọn tao giết mấy trăm người, đã sợ hãi rồi phải không?”

“Nhát gan, một đám nhát gan, tất cả mấy người chúng mày, đều là một đám nhát gan!”

Hơn một trăm bọn côn đồ Nam Cương, thoạt nhìn thì không có lo ngại gì, trong miệng không ngừng mắng chửi.

Đám người đội trưởng trầm mặc không nói gì, bọn họ đã sớm quen với sự khiêu khích của những người này.

Nhưng mà, bọn họ cũng sẽ không mắng chửi những bọn côn đồ này, điều đó cũng chỉ làm xấu thêm Việt Nam mà thôi.

“Rác rưởi, mẹ nó thật sự không thú vị gì cả.”

“Vốn là con thỏ đã chạy rồi, muốn bắt một con chó để chơi đùa, ai biết được chó đều biến thành con rùa rụt đầu, không dám bước qua!”

Thanh niên dẫn đầu mất hứng thú, lập tức dẫn người rời đi.

“Cái cột mốc biên giới đỗ nát này, tao nhìn sao lại giống bia mộ như vậy?”

“Không phải là bia mộ của tất cả chúng mày đó chứ? Haha? ”

Trước khi đi, thanh niên dẫn đầu liếc mắt nhìn cột mốc biên giới, cười ha ha nói.

“Anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng anh không thể sỉ nhục cột mốc biên giới của Việt Nam tôi được!”

Hai Trương từ lúc nảy đến giờ vẫn chưa từng mở miệng, khẽ cắn răng nói.

“Ôi ôi ôi, mẹ nó tao thì nói đây là bia mộ đó, mày đi qua cắn tao đi nè!”

Thanh niên dẫn đầu nghe vậy sửng sốt, sau đó trực tiếp quay đầu chửi bới.

Hai Trương cắn chặt răng, hai mắt đỏ lừ, nắm tay không ngừng nắm chặt.

“Qua đây nè! Qua đây đánh tao đi nè!”

Bình luận

Truyện đang đọc