Lúc này, Cao Phong mới lau chùi chiếc đàn rồi cau mày nhìn về phía Triệu Hải Dương với những người khác.
Giám đốc bộ phận tiêu thụ thấy Cao Phong cau mày thì ông ta sợ run hết cả người lên, vội vàng tiến lên giải thích: "Anh Phong, chuyện là thế này, Tổng giám đốc Triệu của chúng tôi nghe nói ở biệt thự trung tâm này sắp có chủ nhân mới, lại nghe nói hôm nay là ngày vui của anh Phong, nên chúng tôi muốn bày tỏ tâm ý với ngài thôi ạ, xin ngài đừng trách cứ chúng tôi!"
Cao Phong khẽ gật đầu rồi nói: "Tổng giám đốc Triệu, chào anh. Đã làm phiền thời gian quý báu của anh rồi." Triệu Hải Dương với mọi người được Cao Phong đối xử tốt mà lo sợ, họ vội vàng nói rằng không phiền phức, họ không thấy phiền phức một chút nào hết. Mà lúc này, Kiều Thu Vân với tất cả mọi người đều sợ ngây người, vì quá ngạc nhiên nên bọn họ cũng không thể nói nên lời.
Triệu Hải Dương chắp tay với Cao Phong rồi nói với giọng điệu kính trọng: "Anh Phong, tôi đã nhờ người lên tận bên trong ngọn núi Thái Sơn, lại nhờ người ta lựa chọn cẩn thận và tỉ mỉ lắm mới tìm được hai tảng đá Thái Sơn này, rồi lại nhờ có người có tài năng tạc hai tảng đá Thái Sơn này thành hai pho tượng sư tử bằng đá. "Đặt hai pho tượng sư tử bằng đá này tại cửa chính có thể giúp tránh thiên tai, trừ tà, đây là đồ vô cùng quý hiếm, mong anh nhận lấy giúp chúng tôi với a!"
Mọi người lại càng ngạc nhiên và kinh hãi hơn, đá Thái Sơn chính là một bảo vật vô cùng quý giá mà vô số người muốn và dùng nó để chế tạo những món đồ phong thủy để trong nhà để cầu may hoặc xua đuổi tà ma.
Nhưng tảng đá Thái Sơn quý giá và khó tìm lắm, vì lẽ đó phần lớn những người dùng nó cũng chỉ là đang dùng một tảng đá bình thường, mà phía trên tảng đá đó có khắc lên hai chữ Thái Sơn mà thôi.
Mà Triệu Hải Dương lại mang đến tận hai tảng đá Thái Sơn là hàng thật, giá trị của hai tảng đá này khiến người ta không thể nào có thể đoán nổi!
Cao Phong trầm ngâm vài giây, sau đó anh nói rằng: "Được, cảm ơn thành ý của Tổng giám đốc Triệu nhé." "Anh Phong, anh nói gì vậy! Anh không cần phải cảm ơn! Mọi người đến đây, mang hai con sư tử bằng đá ra đây nào!" Triệu Hải Dương quay về phía cửa chính rồi hô to. "Rầm rầm rầm!"
Trong nháy mắt, pháo hoa đã được chuẩn bị xong từ trước được bắn ra ngay, vô số dải lụa màu dồn dập lay động, đúng là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Chiếc xe chở hàng to lớn kia tiến vào trong, lại bị người ta xốc vải màn lên, trong nháy mắt hai pho tượng sư tử bằng đá được chạm trổ kỳ công xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Hai pho tượng sư tử bằng đá màu xám nhạt trông thật uy vũ bất phàm, làm người ta phải trầm trồ khen ngợi, trên cổ hai con sư tử còn có hai đóa hoa màu đỏ thẫm để tăng thêm màu sắc tươi vui. "Chúc mừng ngày vui của anh Phong, chúc anh Phong có sự nghiệp phát triển thuận buồm xuôi gió, ngày ngày tiến lên!" Triệu Hải Dương là người phát biểu trước tiên. "Chúc mừng ngày vui của anh Phong, chúc anh Phong có sự nghiệp phát triển thuận buồm xuôi gió, ngày ngày tiến lên!"
Những công nhân kia cùng với Giám đốc bộ phận tiêu thụ cũng nhanh chóng nói ngay sau đó.
Sau đó, hai con sư tử bằng đá được hạ xuống rồi được mọi người bày ở hai bên cửa chính.
Tận đến giờ phút này, Dương Phương Anh và mọi người mới phải bắt buộc chấp nhận một hiện thực rằng ngôi biệt thự này chính là do Cao Phong mua
Bọn họ có thể hoài nghi Kim Tuyết Mai, thế nhưng Triệu Hải Dương là Tổng giám đốc của khu biệt thự Phương Đông, anh ta làm sao có thể hợp tác với Cao Phong đi lừa những người ở đây được? "Thu Vân, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Cao Phong có thể mua được biệt thự như vậy sao?" Có người thì thầm hỏi Kiều Thu Vân.
Kiều Thu Vân cắn răng, tuy rằng bà ta không muốn thừa nhận thế nhưng lúc này sự thực đã đặt tại trước mặt họ rồi, ngay cả Tổng giám đốc của khu biệt thự Phương Đông cũng đã tự tới chào hỏi Cao Phong rồi thì bà ta làm sao có thể nói dối được nữa chứ! "Ừ... Biệt thự đó là do Cao Phong mua." Kiều Thu Vân gật đầu đáp. "Ôi trời ạ!"
Mọi người đều thốt lên vì quá ngạc nhiên, còn sắc mặt của Dương Phương Anh thì càng ngày càng trắng bệch vì quá sợ hãi.
Ảnh mắt của mấy người họ hàng thân thích của Kiều Thu Vân nhìn Cao Phong đã thay đổi không còn giống với ánh mắt khinh bỉ lúc trước nữa.
Đối với mấy người họ hàng thân thích của Kiều Thu Vân mà nói, bọn họ không cần biết Cao Phong làm thế nào để có được tiền, họ chỉ cần biết Cao Phong có thể mua được một ngôi biệt thự như vậy thì bọn họ đi nịnh bợ anh cũng chẳng sao cả. "Ôi trời ơi, Thu Vân đã gả được con gái cho một chàng rể tốt rồi đấy, Tuyết Mai đúng là cô gái có số hưởng mà!" "Lúc thấy hai người bọn họ kết hôn thì tôi đã nhìn ra Cao Phong tuyệt đối không phải là người bình thường rồi, chắc chắn cậu ta sẽ làm nên việc lớn. Bây giờ thì mọi người thấy rồi đấy, đúng là không ngoài dự đoán của tôi!" "Này, hình như lúc bọn họ kết hôn ông có đến tham gia đâu mà nói như đúng rồi thế hả?"
Mọi người líu ra líu ríu bắt đầu bàn tán, cái gì họ cũng nói, chỉ là lần này không còn ai dám châm biếm trào phúng Cao Phong nữa. "Khụ, ngôi biệt thự này mua hết bao nhiêu tiền vậy?" Có người rụt rè hỏi.
Triệu Hải Dương quay đầu lại trong nháy mắt, anh ta nhìn người phụ nữ vừa hỏi câu hỏi kia rồi tự mình mở miệng giải thích: "Thật xin lỗi nhưng tôi cũng không biết chi tiết số tiền là bao nhiêu." "Bởi vì toàn bộ các khoản tiền mà anh Phong phải trả là 268 tỷ!"
Nghe Triệu Hải Dương nói lời ấy, tất cả mọi người xung quanh đều rất ngỡ ngàng!
Toàn bộ các khoản là 268 tỷ sao! Trời đất ơi, Cao Phong đã lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
Vợ chồng Kiều Thu Vân trợn mắt lên, Kim Tuyết Mai cũng trợn to đôi mắt xinh đẹp đẹp, tay phải cô che lại miệng nhỏ biểu lộ nỗi khiếp sợ của cô.
Dương Phương Anh và mấy người họ hàng thân thích của Kiều Thu Vân thì đã trố mắt ngoác mồm nói không ra lời nữa rồi.
Chẳng trách trước đó Cao Phong đã nói rằng anh không cần Dương Phương Anh bồi thường, là bởi vì căn bản anh không hề quan tâm đến số tiền gần 4 tỷ đó! 268 tỷ, ngay cả số lẻ của số tiền này cũng đủ mua mấy chiếc đàn Piano rồi!
Ánh mắt của mấy người họ hàng thân thích của Kiều Thu Vân hướng về phía Cao Phong lại càng ngập tràn sự ngạc nhiên và vui mừng hơn ban nãy.
Triệu Hải Dương lấy ra một tấm danh thiếp, sau đó anh ta nói lời tạm biệt với Cao Phong: "Anh Phong, hôm nay là ngày anh về nhà mới, tôi cũng không tiện quấy rối nhiều nữa, vậy nên tôi xin phép về trước!" "Đây là danh thiếp của tôi, hi vọng lần sau chúng ta lại có cơ hội hợp tác lần nữa.
Cao Phong gật đầu nói cảm ơn, Triệu Hải Dương được đối xử tốt lại lo sợ nên anh ta liên tục xua tay.
Chờ Triệu Hải Dương và mấy người mặc đồ đen đi rồi thì toàn bộ mọi người bên trong biệt thự hoàn toàn im lặng.
Ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm kia cũng cảm giác được bầu không khí hơi nghiêm túc nên bọn chúng vội vàng chạy đến nấp ở sau lưng người lớn. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Cao Phong.
Mà Cao Phong lại liếc nhìn Dương Phương Anh một chút, sau đó anh đi về phía chiếc đàn Piano kia.
Dù sao đó cũng là món quà mà anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho Kim Tuyết Mai nên cho dù là không thể dùng được nữa thì anh cũng muốn cất nó đi.
Dương Phương Anh ánh mắt của Cao Phong dọa cho sợ đến nỗi run lên, đầu tiên là bà ta lùi về phía sau hai bước, sau đó như đang đấu tranh nội tâm một lúc lâu vậy, bà ta lại tiến về phía trước. "Cao Phong, xin lỗi..." Dương Phương Anh cắn rằng, nói xin lỗi với Cao Phong. Lần này bà ta không dám hống hách nữa rồi.
Cao Phong có thể bỏ ra 268 tỷ một cách dễ dàng như vậy thì chắc chắn cậu ta không phải là người có thân phận bình thường rồi.
Thế mà Dương Phương Anh lại dám mắng Cao Phong là loại đàn ông chỉ biết bám váy đàn bà, bây giờ biết Cao Phong có nhiều tiền như vậy thì bà ta không dám nói linh tinh nữa.
Cao Phong nhàn nhạt xua tay, vốn dĩ anh cũng chẳng thèm quan tâm đến Dương Phương Anh nữa.
Người ta vốn có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mấy người họ hàng thân thích của Kiều Thu Vân cũng chỉ là một ruộc mà thôi, hôm nay coi như Cao Phong đã nhìn thấu bản chất của họ rồi.
Mọi người vốn đang định lôi kéo quan hệ với Cao Phong, thế nhưng Cao Phong không thèm để ý đến bọn họ, họ đành phải phải từ bỏ, nhưng ánh mắt họ lại chuyển đến trên người Kim Tuyết Mai. "Tuyết Mai à..." "Cháu có số hưởng thật đấy, Tuyết Mai à..." "Tuyết Mai, lại đây giúp anh lau chiếc đàn Piano này đi." Cao Phong khẽ cau mày, nói với Kim Tuyết Mai. "Đến đây!" Kim Tuyết Mai vội vã đi tới,cô cũng rất chán và ngán ngẩm với mấy người họ hàng thân thích có tính tình thay đổi thất thường này rồi.
Mọi người rất ngỡ ngàng và sửng sốt trong chốc lát, sau đó họ lại mặt dày bắt đầu thấy sang bắt quàng làm họ với Kiều Thu Vân. "Thu Vân à, chị tốt số thật, có đứa con rể giỏi giang như vậy! Trước đây quan hệ giữa chúng ta chưa thân lắm nhỉ, sau này phải gặp nhau nhiều vào thì mới có thể gia tăng tình cảm được!" "Khà khà, chị Thu Vân, gần đây con trai của em đang mở công ty, tài chính có chút thiếu thốn. "Thu Vân, em gái yêu quý của chị.."
Cả đám xúm lại gần Kiều Thu Vân rồi mồm năm miệng mười nói liên tục.
Nếu như là trước kia, chắc chắn Kiều Thu Vân sẽ rất hưởng thụ cái cảm giác này, thế nhưng ngày hôm nay bà ta lại phải mệt mỏi ứng phó với từng người một
Thấy Kiều Thu Vân cũng có thái độ lạnh nhạt với họ, mọi người dù có da mặt dày nữa cũng tự phải biết điểm dừng. Biết tiến biết lùi thì mới trăm trận trăm thắng được, thế là bọn họ lần lượt chào tạm biệt rồi rời đi.
Toàn bộ biệt thự lúc này chỉ còn sót lại bốn người: Cao Phong, Kim Tuyết Mai, Kim Ngọc Hải, Kiều Thu Vân.
Kim Ngọc Hải và Kiều Thu Vân liếc mắt nhìn nhau rồi không nói gì, hai người tự động đi về phía Cao Phong đang đứng. "Cao Phong, biệt thự này.." Kiều Thu Vân trầm ngâm hai giây, sau đó bà ta vẫn nhịn không được mở miệng hỏi. Cao Phong cầm khăn mặt, cẩn thận lau sạch nước ở trên mặt chiếc đàn Piano, anh chẳng thèm nói gì hết với Kiều Thu Vân. Lúc này trong lòng Kim Tuyết Mai cũng cực kỳ tò mò và khiếp sợ, bà ta nhớ lại hôm có tiệc rượu đó, Cao Phong đã lấy ra chiếc dây chuyền trị giá 268 tỷ.
Lại thêm tổng tất cả các khoản tiền mua ngôi biệt thự này cũng phải tầm 268 tỷ rồi!
Tính gộp lại thì có tổng cộng 536 tỷ rồi! Rốt cuộc thì Cao Phong lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?