Chương 3326
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Mười phút, nửa tiếng, rồi đến một tiếng trôi qua.
Cao Phong vẫn giữ dáng ngồi không động đậy như cũ, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần ở đó. Mà ông Trần lại có chút đứng ngồi không yên.
“Suy cho cùng thì cậu muốn làm gì đây? Chẳng lẽ cậu còn trông cậy vào những cấp dưới đó của cậu, cùng nhau hợp tác lại tới chỗ này, từng bước một bức vua vào đường cùng không thể không thoái vị chắc? Tôi nói cho cậu biết, tạm thời không nói đến việc bọn họ có thể tìm ra chỗ này hay không. Cho dù bọn họ có thể tìm được chỗ này thì đã sao nào? Cho dù có thể bước vào đây thì lại làm gì được thêm? Bọn họ dám đến đây, cũng có nghĩa là phạm phải tội chết. Cậu…”
“Cốc cốc cốc.” Lời ông Trần chưa dứt thì cửa phòng bỗng nhiên bị người khác gõ vang cắt ngang.
Ngay tại giây phút đó, tốc độ tim đập của ông Trần bỗng nhiên nhanh hơn.
“Ông Trần, Thừa Khải có chuyện quan trọng cần báo cáo…”
Ngoài cửa, giọng nói của Lâm Thừa Khải vô cùng trầm thấp, thậm chí còn xen lẫn một chút run rẩy. Giống như đã gặp phải chuyện gây chấn động rất lớn vậy.
Nghe được lời của Lâm Thừa Khải ở ngoài cửa, Ông Trần bỗng không muốn trả lời.
Thật ra vào lúc cửa phòng bị gõ.
Trong lòng Ông Trần đã sinh ra một dự cảm không ổn.
Thậm chí còn cảm thấy hơi mãnh liệt, nên có chút không nhịn được hoảng hốt một chút, nhịp tim càng đập nhanh.
Bởi vì trước đó ông ta đã thông báo với tất cả mọi người, lúc ông ta nói chuyện với Cao Phong, không ai được quấy rầy.
Trừ phi ông ta phát ra tín hiệu thì người bên ngoài mới có thể vào.
Mà lúc này có người gõ cửa, nói lên, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Thừa Khải nói thẳng, báo chuyện quan trọng gì?
Ông Trần khẽ nhíu mày, đầu tiên là nhìn Cao Phong một cái, muốn thấy được gì đó từ trên mặt Cao Phong.
Nhưng mà, vẻ mặt Cao Phong không đổi, bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ.
Cho người ta cảm giác dường như anh đã nắm mọi chuyện trong tay.
Đây là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt Ông Trần có khí thế như vậy.
“Vào đi!”
Ông Trần nhìn Cao Phong hai giây, nói với bên ngoài.
Lâm Thừa Khải ngoài cửa hơi dừng một chút, sau đó chậm rãi đẩy cửa vào.
Lâm Thừa Khải còn trẻ đã là một kẻ mạnh, lại là người bên cạnh Ông Trần, được coi là tuổi trẻ tài cao.
Cho nên bình thường, tính cách cực kỳ cao ngạo.
Nhưng lúc này, anh ta đã không còn dáng vẻ ngạo nghễ thường ngày.
Mà dường như có chút sợ hãi rụt rè.
“Chuyện gì?”
Ông Trần thấy Lâm Thừa Khải đến, nhíu mày hỏi.
Lúc này trên mặt Lâm Thừa Khải nhìn như bình tĩnh, trên thực tế Ông Trần đã nhìn ra, anh ta đang giả vờ bình tĩnh.
Vẻ mặt có thể ngụy trang, nhưng ánh mắt, không thể dễ dàng che dấu được.
Lúc này trong tận sâu đôi mắt của Lâm Thừa Khải, có sự sợ hãi khủng khiếp.
Đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho một người sợ đến như vậy?
Từ khi Cao Phong gọi một cú điện thoại, nói bảy chữ đến bây giờ, mới vẻn vẹn qua một tiếng.
Trong một tiếng này, còn có thể xảy ra một chuyện long trời lở đất sao?
“Ông Trần.”
Lâm Thừa Khải cúi đầu, nhẹ giọng gọi một câu.
Muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến Cao Phong, lại chậm rãi ngậm miệng.
“Không sao, có chuyện cứ việc nói.”
Ông Trần cũng nhìn Cao Phong một cái, sau đó trực tiếp vung tay nói.
Nói đùa à, nơi này là chỗ của ông ta.
Nếu như nói chuyện còn phải tránh Cao Phong, vậy cũng quá buồn cười rồi.
Huống chi, lúc này Cao Phong chẳng qua chỉ là một người mang tội, lúc nào cũng có thể bị phán tử hình.