RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3829

“Chẳng trách ở trong tứ đại biên giới, bên Cảnh Đông là thế lực yếu nhất, xem ra đều có nguyên nhân!”

Đức Khánh nghe xong, không nhịn được cười ha ha.

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Tôi cảm thấy chỉ số thông minh của đám người Cảnh Đông, so với ngài Đức Khánh, quả thực là cách biệt một trời một vực.”

“Một cọng lông tơ của ngài Đức Khánh, có thể ném bọn họ ra xa mấy chục con đường.”

Người thanh niên này không ngừng gật đầu, ánh mắt mang theo sùng bái nhìn về phía Đức Khánh.

Đức Khánh được vỗ mông ngựa, lại càng vô cùng hưởng thụ.

“Tên nhóc này được đó! Cậu tên là gì?”

Đức Khánh biết rõ người thanh niên này đang vuốt mông ngựa, nhưng trong lòng vẫn vô cùng thoải mái.

“Báo cáo ngài Đức Khánh, thuộc hạ họ Tần, tên là Tần Đông Quân!”

Người thanh niên ho khan một tiếng, vội khom người đáp.

“Tần Đông Quân? Cái tên này rất hay!”

“Tôi nhớ rõ có chức vô địch NBA, Austin gì đó, tên là Đông Quân đúng không?”

Hiện giờ tâm trạng của Đức Khánh càng lúc càng sung sướng, nên không nhịn được nói nhiều hai câu.

“Dạ ngài Đức Khánh, ngài cũng thích bóng rổ sao?”

“Tôi cũng rất thích Austin.” Giọng điệu của Tần Đông Quân vô cùng ngạc nhiên vui mừng.

“Ha ha! Đó là đương nhiên, Đức Khánh tôi không có gì không am hiểu.”

Đức Khánh cười ha ha, nói: “Được rồi, Đông Quân, sau này cậu đi theo tôi làm việc đi, tôi thấy tên nhóc cậu có vẻ lanh lợi.”

“Dạ!”

Tần Đông Quân vô cùng mừng rỡ, sau đó phủ phục trên đất, cao giọng kêu lên: “Cảm ơn ngài Đức Khánh ban ân, Đông Quân tôi nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, loại bỏ ưu sầu giải kiếp nạn giúp ngài Đức Khánh!”

“Ha ha, được! Được lắm!”

Đức Khánh cười ha ha, sau đó ra hiệu cho người thanh niên đi xuống.

Tần Đông Quân và một người thanh niên khác khom người cáo lui, vui mừng trên mặt vẫn không giảm.

Đợi rời khỏi phòng xong, Tần Đông Quân nhìn bốn phía một lát, sau đó lập tức thu hồi tươi cười, trong mắt xuất hiện chút khinh thường.

“Cuối cùng ông đây cũng hiểu rõ, vì sao anh là thủ lĩnh của chúng tôi rồi.”

Người thanh niên bên cạnh nhìn thoáng qua Tần Đông Quân, nhỏ giọng than thở một câu.

“Mong gọi tôi là ngài Tần, cảm ơn.”

Tần Đông Quân sờ đầu một lát, kiêu ngạo trả lời.

“Dạ, thưa ngài…”

Người thanh niên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó còn nhỏ giọng gọi một câu.

“Đi thôi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy.”

Tần Đông Quân gật đầu, chuẩn bị đi về phía xa.”

“Anh kìm chế một chút, tuy anh tới gần ông ta, nhưng như vậy cũng có nghĩa là nguy hiểm nhất.”

Người thanh niên ở phía sau tiến lên hai bước, đuổi theo Tần Đông Quân nhỏ giọng nói.

“Yên tâm đi, trong lòng tôi tự có tính toán.”

“Nhiệm vụ, tôi chắc chắn có thể hoàn thành.”

“Còn an toàn của tôi…”

Tần Đông Quân nói tới đây dừng một lát, hơi nghiến răng nói với bầu trời: “Nhiều anh em chết đi như vậy, sẽ phù hộ cho tôi.”

Người thanh niên ở bên cạnh không nói gì thêm, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời một lát, sau đó vùi đầu rời đi, đi xử lý chuyện kế tiếp.

Trong phòng, đợi hai người rời đi, Đức Khánh lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo tình hình cho John.

Nhưng mà lúc này, bỗng nhiên trong lòng ông ta cảm thấy ý nghĩ lúc trước thực buồn cười.

“Chỉ dựa vào đám đồ bỏ đi khối tập đoàn Phong Hạo, còn muốn có quan hệ với Cảnh Đông?”

“Quả thực là buồn cười! Ông đây thật sự coi trọng bọn họ rồi.”

Đức Khánh cười mỉa một tiếng, trực tiếp gọi điện thoại.

“Có tình huống gì?”

“Thuộc hạ của tôi nói, các ông đánh nhau với khối tập đoàn Phong Hạo phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc