Chương 1457
Trước đây, ông ta chỉ cân tùy tiện phẩy tay một cái là tất cả mọi người sẽ im lặng trong nháy mắt, duy trì sự yên tĩnh.
Nhưng từ khi Hoàng Phủ Đao Hàn ra sân, hoàn toàn chẳng có ai để ý lời nói của Miêu Chính Vũ.
Thậm chí khi Miêu Chính Vũ bảo trật tự, tiếng hô hào trong hội trường vẫn chẳng giảm bớt chút nào.
“Đao Hàn, anh xem thế này…”
Khuôn mặt già nua của Miêu Chính Vũ đỏ lên, hơi lúng túng nhìn Hoàng Phủ Đao Hàn.
Hoàng Phủ Đao Hàn Chỉ gật đầu nhẹ một cái, tiến lên một bước rôi ép một tay xuống trước toàn hội trường.
“Bộp!”
Chỉ ép xuống nhẹ như vậy thôi mà như thể bấm vào nút tạm dừng, khiến toàn bộ tiếng động trong hội trường gần như biến mất tăm trong nháy mắt.
Mới ban nãy còn sục sôi ngất trời đến đinh tai nhức óc, thì chỉ trong nháy mắt đã trở nên lặng ngắt như tờ, hoàn toàn yên lặng.
Thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi! Sức kêu gọi của Hoàng Phủ Đao Hàn và danh tiếng về thế lực của anh ta đã được thể hiện hoàn toàn vào giờ phút này.
Anh ta là bá chủ của giới võ đạo! Ngay cả loại người kiêu ngạo như Hứa Vĩnh Hạo lúc này cũng chỉ cúi đầu nản chí, không dám đối mặt với Hoàng Phủ Đao Hàn.
“Cảm ơn!”
Miêu Chính Vũ nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Nếu không có Hoàng Phủ Đao Hàn thì ông ta chắc cũng không thể khống chế được tình cảnh này.
Hoàng Phủ Đao Hàn vẫn chỉ gật đầu nhẹ, không nói không rằng gì, đứng về phía sau Hoàng Phủ Thiên Hồng.
Hoàng Phủ Thiên hồng vuốt nhẹ râu, mặt không nén nổi vẻ kiêu ngạo.
Gia chủ của các thế gia khác đều hâm mộ nhìn Hoàng Phủ Thiên Hồng.
Có thế nuôi dạy nên thế hệ con cháu ưu tú như vậy, tất nhiên là Hoàng Phủ Thiên Hồng vô cùng hãnh diện.
Miêu Chính Vũ phóng mắt nhìn toàn hội trường, nói: “Bây giờ, danh sách ghép đôi trận chung kết vẫn được bốc thăm ngay tại hiện trường.”
Vừa nói xong, Miêu Chính Vũ rút ra bốn tấm thẻ có kích thước, hoa văn giống nhau ngay trước hội trường.
Sau đó lại viết lên đó bốn cái tên của các võ sĩ rồi bỏ vào một chiếc hộp.
“Tiếp theo sẽ tiến hành lập danh sách các đôi một cách ngẫu nhiên.
Chúng ta sẽ rút hai võ sĩ lên đài đối đầu với nhau.”
“Sau khi đấu xong hai trận, hai người thắng cuộc sẽ tiến hành trận tống chung kết, định ra người ngồi lên vị trí bá chủ và vị trí thứ hai.”
“Hai võ sĩ thất bại sẽ đối đầu một lần nữa để tranh hạng ba.”
Miêu Chính Vũ nói chỉ tiết cách thức tổ chức trận chung kết thêm lần nữa một cách rõ ràng rồi đặt chiếc hộp trước mặt ba người Hoàng Phủ Thiên Hồng.
Hoàng Phủ Đao Hàn có tham gia trận chung kết nên Hoàng Phủ Thiên Hồng cũng không định chọn lựa để tránh hiêm nghỉ.
“Vậy xin mời gia chủ của nhà họ Hoàng và nhà họ Cao, mỗi người chọn một tấm thẻ đế quyết định thứ tự quyết đấu của trận chung kết.”
Gia chủ nhà họ Hoàng gật đầu, thò tay vào hộp một cách không hề do dự.
Giờ phút này, mấy nghìn cặp mắt của mọi người trong hội trường đều chăm chú tập trung vào động tác của gia chủ nhà họ Hoàng.
Gia chủ nhà họ Hoàng khuấy đảo các tấm thẻ trong hộp một chút rồi rút ra một tấm thẻ.
Ông ta cũng không buôn nhìn mà đưa luôn cho gia chủ nhà họ Cao.
Miêu Chính Vũ và mười mấy người đứng sau Nam Phương Minh Nghị đều đứng cả lên, đi về phía sau lưng gia chủ nhà họ Cao.
Trong quá trình này, họ muốn giám sát tất cả mọi thứ để đảm bảo được công bằng, công chính, công khai đến mức tối đa.
Gia chủ nhà họ Cao trông thấy cái tên trên tấm thẻ, đầu tiên là sững sờ rồi mới công bố: “Cao Vũ của nhà Nam Phương!”
Nghe tiếng công bố, rất nhiều người quay đầu lại, theo bản năng nhìn về Cao Phong đang ngồi dưới khán đài.Chỉ có mỗi Hoàng Phủ Đao Hàn Có vẻ chẳng dính dáng gì đến mình, lắng lặng đứng sau lưng Hoàng Phủ Thiên Hồng, không nhìn Cao Phong chút nào.
“Á đù, sao mới trận đầu đã đến chúng ta rôi”
Nam Phương Hòa Trạch ngơ ngác nói.