RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Vậy cháu đã biết rồi đúng không? Vào lúc chín giờ mười phút." Bà cụ Kim hơi kinh ngạc. "Được rồi! Đến lúc đó cháu sẽ cho người đến đón bà. Hy vọng bà có thể tự mình nói ra lời chúc phúc dành cho cô ấy"

Sau khi Cao Phong nói xong thì đứng lên, định tự đi chuẩn bị một chút. "Được thôi, không có vấn đề gì cả, nghe cháu đấy!" Bà cụ Kim cũng đồng ý.

Cao Phong lúc bấy giờ mới gật đầu rời đi, để Trương Hổ và một số người khác ở lại đây, bảo vệ an toàn cho bà cu Kim.

Tránh đám người Kim Nhạc Sơn chó cùng rút giậu, làm ra những chuyện khiến cho người khác trở tay không kip. "Rốt cuộc thì ngày này cũng đã đến."

Cao Phong đi ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn trời. Khỏe miệng anh hơi cong lên, lộ ra một nụ cười.

Chín giờ tối hôm nay, anh sẽ làm cho Kim Tuyết Mai trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất Thành phố Hà Nội.

Trên xe Bentley. "Tuyết Mai, con thấy không? Trước đó mẹ đã nói với con rồi, đàn ông có tiền sẽ trở nên hư hỏng." "Bây giờ, Cao Phong vừa có chút tiền đã không quan tâm con nữa rồi. Con đã hối hận chưa?" Kiều Thu Vân nói liên tục. "Mẹ bị sao thế? Lúc Cao Phong không có tiền thì mẹ ghét anh ấy, có tiền thì mẹ lại nói như vậy?" "Rốt cuộc thì Cao Phong phải làm gì mới có thể làm cho mẹ hài lòng đây? Con thật sự... Vẻ mặt Kim Tuyết Mai rất mệt mỏi.

Bây giờ cô đã hoàn toàn chịu thua Kiều Thu Vân rồi, căn bản không thèm giận nữa mà sẽ chỉ dở khóc dở cười. Vì Kiều Thu Vân là một người cứng đầu, đã nói gì thì sẽ không thay đổi. "Mẹ nói không đúng à? Các con ở với nhau ba năm, con đã được gì nào?" "Trước đó, vào sinh nhật của con, nó không có tiền. Nó dẫn con đi ăn đồ hộp, chuyện này thì thôi cũng chẳng bàn đến làm gì. Bây giờ cũng coi là có tiền đúng không? Vậy mà ngay cả cái túi xách hàng hiệu cũng không mua được à?" Kiều Thu Vân vẫn luyên thuyền như cũ. "Con gái à, con đừng để ý đến lời mẹ con. Làm đàn ông khổ lắm! Lúc có tiền thì vợ mình phàn nàn không có ai ở bên cạnh, lúc không có tiền thì vợ chỉ muốn mình biến đi cho khuất mắt." Lúc này tâm trạng của Kim Ngọc Hải đang rất thoải mái, bèn nói đùa một câu. "Ông nói cái gì?" Kiều Thu Vân đưa tay ra nhéo tại Kim Ngọc Hải.

Kim Ngọc Hải vội vàng nghiêm túc lái xe, hừ hừ nói: "Làm người thật khó, làm đàn ông thì lại càng khó hơn. Ban ngày phải làm việc, ban đêm phải chăm lo cho gia đình..."

Kim Tuyết Mai chậm rãi lắc đầu. Cô có thể nhận ra, thật ra Kiều Thu Vận đã thay đổi cách nhìn rất nhiều rồi.

Nhưng ngoài mặt, bà ta vẫn còn ngại ngùng, cho nên vẫn cố tình thể hiện dáng vẻ chưởng mắt với Cao Phong như trước. 

Lúc này, Cao Phong đã là một người thành công, nếu Kiều Thu Vân còn không biết quý trọng thì bà ta sẽ không ra vẻ nịnh hót như vậy, thế thì đúng là quá ngu ngốc. Nhưng dường như Cao Phong có vẻ hơi hờ hững với sinh nhật của mình thật... "Cứ cho là như vậy, cứ cho là như vậy đi! Đã là vợ chồng rồi, cần gì phải tổ chức sinh nhật cùng nhau làm gì." Kim Tuyết Mai tự an ủi chính mình ở trong lòng.

Cô đang nghĩ ban đêm mình có nên tự xuống bếp hay không, sau đó làm một vài món ngon cho Cao Phong. "Hôm nay sao xe trên đường lại ít như vậy?" Kim Ngọc

Hải vừa lái xe, vừa nghi ngờ lầm bầm một câu

Vào giờ này ngày thường, trên đường xe tới xe lui. Hôm nay lại hiếm khi mới thấy vài chiếc chạy qua.

Kim Tuyết Mai nhìn thoáng qua bên ngoài, quả thật rất ít xe, nhưng cô cũng không để ý lắm. Thành phố Hà Nội ngày nay rất khác biệt so với ngày xưa.

Nếu như nhất định phải dùng một từ để miêu tả, thì đó là nhàn nhã.

Không giống với cuộc sống sinh hoạt bận rộn ngày thường, hôm nay, người ở đa số các nơi trong Thành phố Hà Nội đều rất rảnh rỗi.

Các công ty thuộc ba tập đoàn gia đình là Tập đoàn

Thiên Long, Bất động sản Phong Mai, Tập đoàn Hưng Thịnh, và rất nhiều tập đoàn, công ty thuộc khối tập đoàn Để Phương.

Không chỉ có các tập đoàn, công ty, mà còn có những cơ sở kinh doanh nhỏ lẻ, gần như là người dân của toàn bộ Thành phố Hà Nội.

Hôm nay, tất cả tập đoàn bọn họ đều cho công nhân viên nghỉ phép.

Không sai, tất cả đều nghỉ.

Nhưng bọn họ chỉ không cần đi làm, nhưng nhân viên vẫn phải ở trong công ty.

Còn nói rằng ban đêm sẽ dẫn bọn họ đi tham gia một sự kiện, chắc chắn sẽ là một sự kiện chấn động toàn thành phố.

Không chỉ như thế, tất cả nhân viên tham dự đều sẽ được tặng phong bao lì xì có tiền mặt bên trong.

Lần này, tất cả nhân viên đều rất háo hức. Phúc lợi là gì, cho tiền thật mới tính là phúc lợi.

Vừa được chơi vừa được nhận tiền, điều đó làm cho người ta khó mà từ chối được.

Công viên ở Thành phố Hà Nội.

Công viên này tọa lạc ở ngay vị trí trung tâm của Thành phố Hà Nội.

Diện tích công viên cực lớn, xung quanh là hoa cỏ cây cối, ở giữa là một quảng trường có đài phun nước rất to. Lúc đài phun nước trong quảng trường được bật lên, các bức tượng hiện lên sinh động như thật.

Là công viên lớn nhất của Thành phố Hà Nội, nơi này tổn không ít tiền để xây dựng.

Vào ban đêm, bên trên quảng trường này có rất nhiều ánh đèn màu rực rỡ. Dòng nước từ đài phun nước cũng sẽ chuyển động lấp lánh theo ánh đèn màu và theo điệu nhạc. Không khí và cảnh vật vừa lãng mạn lại vừa lấp lánh. 

Có rất nhiều thanh niên hoặc là học sinh đều tìm thời gian thích hợp để dùng nến hoặc là hoa hồng để xếp thành hình trái tim, thổ lộ với người con gái mà mình thích.

Cho nên, công viên này cũng được rất nhiều người trẻ tuổi gọi là thánh địa của tình yêu.

Không biết có bao nhiêu cặp tình nhân đã xác định quan hệ thành công ở đây.

Cấu tạo của công viên công và tư nhân khác nhau. Nơi này mở suốt bốn mùa trong năm.

Nhưng hôm nay, bắt đầu từ buổi sáng, công viên chiếm diện tích cực lớn này lại tuyên bố tạm dừng mở cửa.

Kể từ khi công viên xây dựng xong đến nay, đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra bao giờ.

Dù sao, đây là một địa điểm công cộng.

Nhưng hôm nay, lại có ai đó làm được mà ngay cả bên trên cũng đã đồng ý.

Có người hỏi thử nhân viên công tác, có phải người ta định tiến hành tu sửa bên trong công viên hay không. Nhân viên công tác trả lời bọn họ cũng không biết, nhưng sau đó thì thông báo sau tám giờ tối sẽ mở cửa công viên lại.

Lần này rất nhiều người cảm thấy tò mò, tìm cách lên những tòa nhà cao tầng ở gần công viên phụ để nhìn thử vào bên trong công viên. "Ái chà, bọn họ đang làm gì vậy?" "Thi công à? Chẳng lẽ họ định xây dựng cái gì đó mới ở bên trong công viên này à?" "Những người mặc đồ vest kia cũng đang thi công?" Sau khi thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong, rất nhiều người cảm thấy hơi hoang mang.

Chỉ thấy bên trong vườn hoa trung tâm của quảng trường, bây giờ đang có gần hai trăm người vội vàng làm việc.

Có người đang bố trí đèn màu, còn có người đang dựng màn hình đèn LED cỡ lớn, treo đèn LED.

Còn có rất nhiều bé gái nhỏ đang thổi bong bóng, đặt hết ở bên trong một cái bao trong suốt.

Ở tít ngoài rìa quảng trường, vô số pháo hoa được bày ra đồng loạt.

Ở giữa cùng, còn có người đang xây dựng gì đó ở chỗ có rất nhiều đài phun nước. Bức tranh này thật sự làm cho người nhìn mù mịt, trông cũng không giống là họ đang thi công lắm!

Đang bố trí hiện trường cầu hôn thì đúng hơn.

Chẳng lẽ hôm nay sắp có người cầu hôn ở đây à?

Có thể làm cho công viên tạm ngừng mở cửa, có thể biết được thế lực của người này kinh khủng như thế nào. Giờ phút này, Cao Phong đang khoanh tay đứng ở rìa quảng trường, trông không hề thu hút một chút nào.

Lâm Vạn Quân ở bên cạnh tiếp khách, trên mặt là nụ cười xởi lởi. "Cậu Phong, ngoại trừ đèn màu, pháo hoa ở xung quanh đây thì bây giờ, tôi đang xây dựng cho cậu một cái đài cao tận chín mét." Lâm Vạn Quân cũng muốn tranh công, liên mồm nói.

"Tại sao lại phải dựng một cái đài cao?" Cao Phong

cười hỏi.

Lâm Vạn Quân tuổi đã cao như thế mà lúc này lại như đứa trẻ con, vội vàng giải thích: "Cái đài cao này sử dụng cây tùng và cây dong là vật liệu chính. Cây tùng ngụ ý cho tình yêu bền chặt, cây dong biểu tượng cho tình yêu khăng khít và trăm năm không phai mờ."

"Ở xung quanh, chúng tôi sử dụng cành cây phượng vĩ làm nền, biểu tượng cho tình yêu không ai sánh bằng! Mặt khác, xung quanh đài cao hình khuyên còn tô điểm một ít hoa gạo và lá phong"

"Hoa gạo biểu tượng tình yêu nhiệt tình như lửa, lá phong đại biểu tương tư, đương nhiên cũng là một chữ trong tên của cậu."

"Cái đài cao này dùng không ít hơn mười loại vật liệu để chế tạo, để mong cho tình yêu giữa cậu và cô Tuyết Mai thật dài thật lâu, cô Tuyết Mai nhất định sẽ thích." Lâm Vạn Quân cười, thận trọng giải thích qua một lần với Cao Phong.

"Được rồi! Rất có lòng, ông Quân có lòng quá!" Cao Phong cười ha ha một tiếng, cũng vô cùng mong đợi. Kim Tuyết Mai tưởng rằng Cao Phong không hề để ý

sinh nhật của cô. Cô nhất định không ngờ rằng Cao Phong chuẩn bị cho cô một bất ngờ lớn như thế đâu nhỉ?

"Ba năm, tất cả mọi chuyện, cuối cùng cũng đã có kết quả rồi." Cao Phong cảm thán.

Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến.

Bình luận

Truyện đang đọc