RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Âm!"

Cao Phong xuống xe, anh đi tới mui xe đẳng trước rồi cầm lấy tấm thẻ atm kia.

Loại thẻ này có thứ bậc không thấp, độ định mức đương nhiên cũng vô cùng cao.

Mặt sau của tấm thẻ ngân hàng có dán một tờ mật mã màu trảng.

Cao Phong hơi do dự, cuối cùng anh vẫn bỏ tấm thẻ vào trong túi.

"Dù sao chăng nữa tôi cũng cảm ơn cô, khoản tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cho cô."

Cao Phong tự nói một câu, sau đó anh lái xe rời khỏi bờ biển.

Xa xa, làn sóng trên vùng biển đen tuyên kia vỗ cuồn cuộn, phát ra tiếng nước rào rào.

Giống như chúng muốn nói rằng, có chuyện không hề yên ả sắp sửa phát sinh.

Cao Phong mang theo tấm thẻ mà Nam Phương Minh Nguyệt đưa cho, lần nữa anh đưa nó cho Vũ Hoàng Lê.

Ngoài ra, Cao Phong giữ lại trong tay một trăm tỷ để dự phòng cho mình.

Vũ Hoàng Lê lập tức kiểm tra số dư bên trong tấm thẻ một chút, xác thực là có hơn một trăm tỷ.

Điều này khiến cho Vũ Hoàng Lê khiếp sợ không thôi.

Từ sáng tới tối kiếm được hơn một trăm tỷ, quả thật là làm cho người ta sợ hãi.

Hơn nữa, ngày hôm trước Cao Phong cũng mang tới mấy trăm ty, loại tốc độ thu gom tiền bạc này của anh còn nhanh hơn mấy chục lần so với Vũ Hoàng Lê.

"Khoản tiền này, ông không thể lấy dùng thẳng được."

Cao Phong suy nghĩ một lúc rồi nhắc nhở Vũ Hoàng Lê.

"Cậu Vũ cứ yên tâm, tôi biết rõ mà.

Tất cả những khoản tiền mà cậu đưa cho tôi, tôi đều đế nó qua tay vài người rồi mới đến tay tôi."

"Cho nên tuyệt đối sẽ không bị người khác chú ý tới đâu."

Vũ Hoàng Lê đương nhiên đã nghĩ tới điểm này, ông vội vàng vô ngực cam đoan.

"Ừm"

Cao Phong gật đầu, sau đó anh lại rơi vào trầm tư.

"Đúng rồi cậu Vũ, hai ngày sau có một cơ hội để chúng ta tiến vào tầng lớp thượng lưu của Thị trấn bi*n đ*ng, cậu có muốn đi hay không?"2070838_2_25,60

Vũ Hoàng Lê nhỏ tiếng hỏi.

"Mấy ngày nay tôi không có việc gì bận, đến lúc đó ông hãy gọi cho tôi"

Cao Phong gật đầu.

"Vâng."

Vũ Hoàng Lê cụng kính trả lời.

Bên kia.

Sau khi Nam Phương Minh Nguyệt về nhà, cô ta cũng kể hết chuyện ngày hôm nay cho Nam Phương An Khang nghe một lần.



Đương nhiên là Nam Phương An Khang biết rõ thân phận của Dư Văn Cường, cho nên trong lòng ông ta cũng hơi ngạc nhiên.

"Một cậu thanh niên mồ côi mà có thể quen biết với Dư Văn Cường như thế, cũng không có gì hiếm lạ."

"Nhưng có thể khiến Dư Văn Cường đối đãi lễ độ như vậy, Cao Vũ này cũng không hề đơn giản chút nào nha!"

Nam Phương An Khang trầm tư suy nghĩ.

"Cũng phải ha, quen biết vài người thì cũng không có gì hiếm lạ"

Nam Phương Minh Nguyệt gật gật đầu.

Chẳng qua là ngay lúc ấy cô ta bị Cao Vũ làm cho kinh ngạc nên mới hơi lú lẫn, bây giờ Nam Phương Minh Nguyệt đã không thèm để ý tới nữa rồi.

Đúng là Dư Văn Cường rất lợi hại, nhưng dòng họ Nam Phương có lịch sử từ xa xưa như vậy, có thể nào đã phát triển vô ích chứ? Nói một câu, ngay cả Dư Văn Cường cũng không có tư cách xách giày dòng họ Nam Phương thì cũng không hề cường điệu hoá đâu.

Chẳng qua là, dòng họ Nam Phương cũng không hề tiếp xúc bao nhiêu với Dư Văn Cường mà thôi.

Nam Phương An Khang suy nghĩ một lúc thì hỏi: "Không phải là Dư Văn Cường đã rửa tay gác kiếm rồi hay sao? Sao lại tiến vào chốn giang hồ lần nữa thế?"

"Cha nghe nói, hình như lúc trước cậu ta theo một ông chủ, vất vả lắm mới tẩy trắng cho mình được như thế, vậy mà sao lại vào đường xưa lối cũ thế nhỉ?"

Nghĩ tới đây, Nam Phương An Khang cũng không khỏi có hơi lo lắng.

Dư Văn Cường là anh cả có uy tín từ lâu như thế, nếu như muốn xuống núi một lần nữa...

Vậy vận mệnh của thế lực màu xám trong Thị trấn bi*n đ*ng, chắc chắn sẽ phải xảy ra biến đổi kịch liệt.

Ông ta không lo lắng đến Dư Văn Cường, cái mà ông ta lo lắng chính là nguyên nhân Dư Văn Cường làm như vậy, có phải sau lưng có người nào chỉ thị hay không? Có thể chỉ thị cho Dư Văn Cường động đậy, vậy người đó phải là người có thân phận như thế nào chứ?"Cha, cha nói Dư Văn Cường theo một ông chủ nhỏ sao? Nói thế nào thì Dư Văn Cường cũng là anh cả lão làng của Thị trấn bi*n đ*ng, lại có thể đi theo một ông chủ nhỏ à?"

Nghe đến đó, Nam Phương Minh Nguyệt có hơi nghi ngờ.

Nhưng mà, đối với những lời này của Nam Phương Minh Nguyệt, Nam Phương An Khang lại không cho là đúng.

"Minh Nguyệt, con lầm rồi, cái loại ý nghĩ này của con là lầm to rồi đấy."

"Chúng ta không biết Dư Văn Cường và vị ông chủ nhỏ kia, trong thời gian đó đã từng trải qua những việc gì, cho nên chúng ta không có tư cách đánh giá tới mối quan hệ của người khác."

"Ở trong mắt chúng ta, người mà Dư Văn Cường đi theo, chẳng qua chỉ là một ông chủ nhỏ không quan trọng.

Nhưng mà ở trong lòng của Dư Văn Cường, người nọ có thể là ân nhân của mạng của cậu ta, cũng có thể tồn tại một tình cảm nồng hậu gì đó cùng với cậu ta"

"Hình như cha nghe nói, năm đó Dư Văn Cường rửa tay gác kiếm, là bởi vì trong nhà xuất hiện biến cố "

"Sau này, cậu ta nhận được sự dốc sức trợ giúp của ông chủ nhỏ này, còn chuyện cụ thể nó như thế nào thì cha chưa từng quan tâm tới."

Đôi mắt của Nam Phương An Khang hơi nheo lại, ông ta vừa suy nghĩ vừa nói.

"Cha, con hiếu ý của cha rồi, giống như là con với Cao Vũ đúng không!"

"Người khác không biết trong khoảng thời gian đó chúng con đã từng trải qua chuyện gì, cho nên chắc chắn là cũng sẽ không hiểu được sao cô chủ đây lại quen biết với một tên rác rưởi như vậy."

Đôi mắt của Nam Phương Minh Nguyệt chớp chớp, tự cho là mình rất thông minh mà nói.

Trong nháy mắt, Nam Phương An Khang bày ra vẻ mặt đen thui, ông ta bỗng chốc nói: "Cũng không khác nhau lắm, cũng có chút đạo lý đó."

"Hà hà."

Nam Phương Minh Nguyệt vui vẻ vươn tay nắm lấy một cái bánh trứng nhỏ ở trên bàn.

"Dư Văn Cường không sợ nhà Nam Phương chúng ta, nhưng mà người đứng sau lưng Dư Văn Cường, đến tột cùng là ai? "Vị ông chủ nhỏ kia, để cha bảo người đi điều tra thử xem.



Đúng thật là có chút bối cảnh, nhưng mà lại chưa từng có bất cứ căn cơ gì ở Thị trấn bi*n đ*ng."

"Chỉ dựa vào cậu ta thì còn chưa đủ để cha coi trọng đâu."

Nam Phương An Khang lại lên tiếng về chuyện này lần nữa.

"Dù sao thì bởi vì chuyện của Dư Văn Cường hôm nay, Lão Sẹo kia có nói với con, Thị trấn bi*n đ*ng này sắp phải đối dời rồi, con cũng không biết là có ý gì nữa."

Nam Phương Minh Nguyệt câm một cái bánh trứng nhỏ trong tay, nói lại lời của Lão Sẹo.

"Sắp phải đổi đời?"

Nam Phương An Khang khẽ nhíu mày, ông ta lấm bẩm: "Chỉ bảng một tên Dư Văn Cường này sao? Ông ta không tin.

Mặc dù Dư Văn Cường thống nhất thế lực màu xám của Thị trấn bi*n đ*ng, nhưng cậu ta cũng sẽ không dám nói ra loại câu như "Đối đời"

này.

Chẳng lẽ, Thị trấn Biến Đông lúc này, vẫn còn đang cất giấu thứ gì sao? Nam Phương An Khang chậm rãi thu hồi tâm trí, ông ta bước thong thả đến cửa sổ sát đất, nhìn về phía màn đêm đen kịt ở bên ngoài.

Chẳng biết từ khi nào, ánh trăng xa vời kia đã ẩn mình vào trong các tầng mây.

Gió nổi lên rồi.

Cây cối ở bên ngoài rung động "Phân phật".

Thời tiết đã bước vào cuối Thu, trải qua một trận gió thổi lớn này, lá cây cũng theo đó mà bay đầy trời.

Những chiếc lá ố vàng rơi rụng trên mặt đất, khiến cho người ta cảm giác được một loại hiu quạnh và thê lương.

Gió lạnh gào thét, mạnh mẽ theo cửa sổ mà dội vào, Nam Phương An Khang nhíu mày nhưng không nói gì.

"Cha, cha đóng cửa số lại đi, lạnh quá hà"

Đêm, càng lúc càng sâu.

Gió, cũng được thối tới không ngừng.

Ánh trăng ở chân trời xa xôi kia đã không thấy đâu nữa, càng không thấy được nửa đốm nhỏ nào.

Khắp bầu trời vô cùng u ám, làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực không gì sánh được.

Lúc này, Myanmar Tam Giác Vàng, vị trí mà bọn Quân phiệt Sotun nắm trong tay tên là MaeSai.

Quân phiệt Sotun phát triển ở khu vực Tam Giác Vàng đã hơn mười năm, tướng sĩ dưới trướng có hơn sáu mươi ngàn người, xấp xỉ tới con số khổng lồ bảy mươi ngàn người.

Trải qua quá trình phát triển nhiều năm như vậy, ông ta đã hình thành một cái lông riêng của minh, liên kết với toàn bộ sản nghiệp.

Khai thác cây anh túc, kiếm chác món lợi kếch sù, kiếm tiền mua sắm trang bị, tiếp tục chiêu mộ binh sĩ.

Sau đó dẫn những người này tiếp tục đi chiếm hữu địa bàn phi pháp, lại tiếp tục tranh chiếm vùng miền, lại mua sắm trang bị tốt rồi đi chiêu mộ binh sĩ.

Một khuôn mẫu này, hình thành một vòng tuần hoàn.

Thực lực của ông ta, đương nhiên cũng lớn mạnh lên không ngừng.

Binh hùng tướng mạnh, không người nào dám trêu chọc tới.

Nhưng mà, quận MaeSai hôm nay lại tràn ngập từng đợt từng đợt tiếng pháo súng.

Vào lúc mười một giờ đêm, tiếng súng ở quận MaeSai cứ vang lên không ngừng, khói lửa chiến tranh thiêu đốt ở khäp nơi.

Bình luận

Truyện đang đọc