Chương 1681
“Cho đến tận bây giờ bà vẫn không biết ăn năn hối cải sao? Cao Phong đã làm hết tình hết nghĩa với bà rồi!” Kim Ngọc Hải thở dài một tiếng.
“Yo, nghe ông nói như vậy, Cao Phong nhốt tôi ở cái nơi tối tăm không có ánh sáng mặt trời này, không cho tôi ra khỏi cửa thì tôi còn phải cảm ơn nó có đúng không?” Kiều Thu Vân cười lạnh bĩu môi trả lời.
“Bà không nên như vậy sao? Những chuyện bà đã làm bà phải rõ hơn ai hết chứ!”
“Không nói đến việc chia rẽ Cao Phong và Tuyết Mai, thậm chí còn muốn bí mật báo cáo cho Cao Bằng đi hại chết Cao Phong, lòng dạ của bà là lòng dạ rắn rết!”
“Cao Phong không trực tiếp giết chết bà, bà phải biết ơn nó!” Kim Ngọc Hải nghiến rằng nghiến lợi nói.
Tuy nhiên, Kiều Thu Vân vẫn không cho là đúng.
“Nhưng mà là do nhà họ Kiều tôi không có lai lịch gì chứ nếu không Cao Phong dám đối xử với tôi như vậy sao?”
“Hơn nữa, nó thật sự muốn giết tôi cũng không thể ra tay được, ông thật sự cho rằng nó lợi hại đến mức có thể tùy tiện giết người sao?”
Kiều Thu Vân cười lạnh, giọng nói tràn đầy khinh thường.
Bà ta thật sự không tin Cao Phong dám tùy tiện giết chết bà ta.
Tuy nhiên, nghe được những lời này của Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải nở nụ cười, trong nụ cười tràn đầy bi ai.
“Cho tới tận bây giờ mà bà vẫn còn không nhìn rõ thực tế sao?”
“Tại sao nó không dám giết bà à? Bà có biết rằng anh cả và em ba của bà hiện đã đi chuyển thế đầu thai rồi hay không?” Kim Ngọc Hải bỗng nhiên rống lên.
Trong nháy mắt Kiều Thu Vân sửng sốt, không thể tin được nhìn Kim Ngọc Hải, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Ông nói cái gì? Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang?” Kiều Thu Vân há hốc mồm hỏi.
“Đúng vậy, bọn họ đã chết rồi! Do đàn em của Cao Phong ra tay!”
“Bây giờ bà nói xem, Cao Phong có lá gan giết người hay không? Nó có lá gan giết chết bà hay không?” Kim Ngọc Hải trợn to hai mắt trả lời.
Sắc mặt Kiều Thu Vân trắng bệch, nửa chữ đều không nói ra được, thậm chí trong lòng sợ hãi đến mức cả người run lên. “Toàn bộ, giết chết hết?” Kiều Thu vân trợn to hai mắt hỏi lại.
“Giết hết! Có khả năng Kim Ngọc Dung bị mang đi làm gái điếm rồi.” Kim Ngọc Hải ngửa mặt lên trời thở dài.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang cũng là anh em ruột của ông ấy, bọn họ chết đi, Kim Ngọc Hải không thể nào thờ ơ được.
Nhưng ông ấy hiểu hơn đây chính là thứ mà họ nợ Cao Phong, và Cao Phong có quyền đi đòi lại món nợ này.
Kiều Thu Vân sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, hai hàm răng không ngừng chạm vào nhau.
Cao Phong không phải là không dám giết bà ta, mà là không muốn giết!
Anh có thể dễ dàng giết Kim Nhạc Sơn và cả nhà Kim Phúc Khang. Còn có thể không dám giết chết Kiều Thu Vân?
Kiều Thu Vân càng nghĩ về điều này, trong lòng bà ta càng cảm thấy sợ hãi.
“Nhìn nhận thực tế đi! Tôi hy vọng bà có thể thừa nhận sai lầm của Cao Phong.”
“Cho dù Cao Phong có trừng phạt bà ra sao, bà cũng phải chấp nhận. Nói không chừng còn có thể có đường lui cho bà.” Kim Ngọc Hải nói xong thì lập tức đứng dậy rời đi.
“Ông đứng lại!” Kiều Thu Vân gọi Kim Ngọc Hải đứng lại, nói rằng: “Cho dù có như thế nào, Tuyết Mai cũng không phải con ruột của chúng ta sinh ra, chúng ta nuôi dưỡng cô ấy, cô ấy phải trả ơn cho chúng ta.”
“Người khác không biết, nhưng ông nên biết chuyện này, càng nên biết chúng ta nuôi lớn Tuyết Mai cũng không dễ dàng chút nào.”
“Lúc đầu không phải tôi không có con trai nên bị bà cụ Kim coi thường hay sao?” Kiều Thu Vân ủy khuất, trừng to mắt nhìn Kim Ngọc Hải.
Kim Ngọc Hải trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cho dù Tiểu Vũ đến từ đầu đi chăng nữa, chúng ta có thể đồng hành cùng với nhau suốt hai mươi năm, thì đây chính là duyên phận của chúng ta.”
“Bà đừng bao giờ có ý nghĩ này, Tiểu Vũ không nợ chúng ta, chúng ta nuôi dưỡng cô ấy lớn lên và cô ấy đã đồng hành cùng chúng ta suốt ngần ấy năm. Căn bản chúng ta không ai nợ ai.”
“Nếu như bà coi đây là một món nợ, vậy thì tại sao khi mẹ của Tiểu Vũ đưa cho bà một triệu, bà vì điều gì mà động lòng?”
“Bà nên hiểu rõ ràng vấn đề đi, hơn hai mươi năm trước, khái niệm của một triệu đó là gì!”