RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2696

“Vì tín ngưỡng.” Một số ít người do dự.

“Tín ngưỡng cái khỉ gì chứ, nói cho tôi biết rốt cuộc là vì cái gì?” Cao Phong lại tiến lên thêm một bước nữa và cao giọng hỏi.

“Vì muốn cuộc sống tốt đẹp hơn!” Lần này mọi người đều đồng loạt nói.

“Điều cơ bản nhất của cuộc sống tốt đẹp là gì?” Cao Phong nhếch môi và hỏi: “Bây giờ nói cho tôi biết, các anh vì cái gì?”

“Vì tiến!” Năm trăm người đồng loạt hét lên.

“Đúng vậy! Không sai, chính là vì tiền!” Cao Phong nở nụ cười nói.

Nếu như không phải vì tiền thì những thanh niên này sao lại để vợ con bơ vơ ở nhà chạy đến khu Tam Giác Vàng này để bán mạng chứ?

Nếu như không phải vì tiền, có ai lại chấp nhận để đầu giắt bên hông như vậy chứ, chấp nhận lên chiến trường chiến đấu chứ?

Tình nghĩa dành cho Khối tập đoàn Phong Hạo tất nhiên là tiền.

Nhưng thứ đề xây dựng tình bạn càng thêm lâu dài cũng chính là tiền bạc.

Tôi biết tôi đi theo anh bán mạng, anh sẽ không đối xử tệ với tôi, như thế tôi sẽ càng chấp nhận vì anh bán mạng hơn nữa.

“Các anh muốn tiền, vậy thì tôi sẽ cho các anh tiền!”

“Tiền thưởng gấp ba lần! Ngoài ra trong trận chiến này nếu bị thương thì Khối tập đoàn Phong Hạo sẽ chi trả cho các anh.”

“Nếu như chết thì tiền bồi thường trên 20 tỷ, người có gia đình thì tôi đảm bảo gia đình các anh sẽ không cần lo cái ăn cái mặc.”

“Người không có gia đình, tôi sẽ an táng thật hoành tráng!”

“Lần này ra trận tôi sẽ mang theo hai nghìn tỷ đến chiến trường, nếu chiến thắng thì các anh lấy bao mang tiền về cũng được!”

“Nếu thua tôi sẽ châm lửa đốt sạch!”

Từng câu từng chữ Cao Phong nói tràn đầy khí thế và rất có trọng lượng.

Từng chữ giống như quả bom, làm bừng tỉnh tất cả mọi người.

Khiến đầu ai nấy đều ong ong hết cả lên.

Đối với những thanh niên đến khu Tam Giác Vàng bán mạng thì tiền chính là phương pháp khích lệ tốt nhất.

“Anh Phong yên tâm, tất thắng, chiến tất thắng!”

“Cho dù đối thủ có mạnh đến đâu chúng tôi cũng sẽ thà chết chứ không lùi bước!” Long Tuấn Hạo bước lên trên và cúi đầu trước Cao Phong.

“Không chết, không lui! Chiến! Tất! Thắng!”

“Chiến! Tất! Thắng!”

“Chiến! Tất! Thắng!”

Năm trăm binh sĩ cùng cao giọng hét lên.

Có thưởng thì mới có sĩ khí, phương pháp của Cao Phong vốn đơn giản trực tiếp như vậy.

Bọn họ vì mình bán mạng, mình không thể cho họ thứ gì cả.

Nhưng tiền thì cứ tùy tiện tiêu.

Chỉ cần thắng trận thì anh cho họ lấy túi mang về cũng được.

Tất cả mọi người đều đang rất điên cuồng.

Họ chỉ muốn nhanh chóng lên chiến trường và băm đám người Cao Anh Hạo ra thành trăm mảnh mà thôi.

Đây là sự cổ vũ trước trận chiến của Cao Phong.

Anh muốn thứ gì tôi sẽ cho anh thứ đó, thậm chí còn tăng gấp bội cho anh.

Nếu anh hy sinh, tôi cũng sẽ đảm bảo gia đình anh ăn sung mặc sướng, gạt bỏ mọi lo âu của anh.

Trong tình huống này ai lại không ra sức chiến đấu vì nhà họ Cao chứ?

Cách nghĩ của Cao Phong đơn giản trực tiếp nhưng lại rất hữu ích.

“Hay lắm!”

Long Tuấn Hạo cảm thán, trong lòng anh ta thầm thán phục.

“Cậu Phong quả là người làm việc lớn, vả lại còn nói được làm được.” Lâm Vạn Quân cũng gật đầu nói.

“Đúng vậy!”

Mọi người đều tán thành với câu nói của Lâm Vạn Quân.

Bình luận

Truyện đang đọc