RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1704

“Tôi sẽ bảo cụ bà để lại một bức thư, đợi sau khi Kình Thiên đi rèn luyện trở về thì cầm di chúc của tôi, trên di chúc của tôi ghi Kình Thiên sẽ là người thừa kế của nhà họ Cao bắt đầu từ khi Kình Thiên trở về nhà.”

“Về việc này thì lúc nào cậu bàn bạc kỹ với bà cụ.”

Khi nghe những câu nói của ông cụ Cao thì trong lòng Cao Phong hiểu được rất nhiều chuyện.

Hóa ra, vào sáng sớm mấy năm trước ông cụ Cao đã sắp xếp hết con đường sau này cho Cao Phong rồi.

Thào nào mấy ngày trước khi Cao Bằng nói đểu Cao Phong thì anh ta đã từng nói một câu: Đến bây giờ mày vẫn chưa phát hiện ra à, mày giống như một đứa bù nhìn vậy, phải làm theo những gì mà người ta đã sắp xếp từ trước?

Hóa ra việc anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao là do ông cụ Cao sắp xếp.

Nhưng mad nghĩ lại, nếu lúc đó anh không rời khỏi nhà họ Cao thì có khi anh đã bị giết chết từ lâu rồi.

Hớn nữa nếu lúc đó anh không rời nhà họ Cao thì bây giờ anh không có khả năng có được một thê sluwcj lớn như này.

Sau đó Cao Phong bi người nhà họ Cao cho người đến đón cậu về, anh chắc chắn việc này là do nhóm trưởng lão và bà cụ Cao yêu cầu.

Nhưng mà ông cụ Cao không nghĩ tới bây giờ bà cụ Cao đã già nên suy nghĩ hồ đồ, và nhóm trưởng lão cũng có người bắt đầu phản bội, bây giờ toàn bộ nhà họ Cao đã bị đám người Cao Anh Hạo nắm trong tay rồi.

Đến mức Lâm Vạn Quân đã không hoàn thành được những việc mà ông cụ Cao giao cho.

khi đó Cao Phong vẫn đang ở thành phố Hà Nội, nên anh không biết nhà họ Cao đang chơi một ván cờ lớn.

Ông vụ Cao cố gắng hết sức sắp xếp an toàn và tương lai cho Cao Phong, nhưng ông lại không có năng lực biết trước tương lai nên về sau chuyện này không có nằm trong những kế hoạch mà ông giúp Cao Phong.

Mà bắt đầu từ hôm nay, Cao Phong phải tự bước đi một mình.

Không đi theo con đường mà ông cụ Cao cố gắng sắp xếp cho anh.

“Ông cụ, nhất định tôi sẽ nói cho cậu Kình Thiên biết chuyện này, để cho cậu ấy biết những kẻ thù của mình!” Lâm Vạn Quân cắn răng nói.

“Không! Không thể nói cho nó biết!” Ông cụ Cao lập tức xua tay nói: “Chuyện này cậu tuyệt đối không được nói cho Kình Thiên!”

“Cháu tôi sẽ tự tìm câu trả lời, mà khi nó tìm được câu trả lời cũng chính là lúc nó trở thành ông cụ nhà họ Cao và tất nhiên khi đó đã có rất nhiều sức mạnh!”

Nói đến đây thì trong mắt ông cụ Cao hiện lên sự mong chờ.

Nước mắt của cao Phong lại bắt đầu chảy ra, anh nắm chặt tay, móng tay của anh cũng bắt đầu đàm sau vào da thịt.

“Ông nội, cháu đã làm ông thất vọng rồi! Cháu đã tìm ra câu trả lời, nhưng cháu vẫn chưa hoàn toàn trở thành ông chủ của nhà họ Cao…” Cao Phong hét lên một tiếng.

Ông cụ Cao nói tiếp: “Nếu như nó biết chuyện này thì chắc chắn nó sẽ báo thù cho tôi, nhưng nếu nó không có đủ sức mạnh chông đã thì nhất định nó sẽ rời vào tình cảnh có thể nguy hiểm đến tính mạng của mình.”

“Cho nên, cậu chỉ cần đi đằng sau làm việc cho nó là được! Còn những chuyện khác thì cậu sẽ không cần phải để ý đến.”

“Kình Thiên là một người coi trọng tình bạn và giữ lời hứa, nên nếu nó biết chân tướng của việc này thì nhất định nó sẽ liều mạng đấu với bọn họ, nhưng nếu Kinh Thiên không có lực lượng thì làm sao có thể thắng được bọn Cao Anh Hạo?”

“Cho nên tôi muốn cậu thề trước mặt tôi! Chuyện này sẽ để Kình Thiên tự tìm hiểu còn cậu không thể nói cho nó biết một việc nào cả, nếu không tôi sẽ sống không an bình dưới âm phủ!”

Nói đến đây thì ông cụ Cao lại ho mạnh, thời gian chỉ trôi qua một ít mà mặt ông cụ Cao đã đỏ bừng.

“Vâng vâng vần! Ông cụ, tôi thề, tôi xin thề tôi sẽ không nói cho cậu Kình Thiên biết việc này dù chỉ là một chữ, nếu không ông dưới âm phủ, dưới âm phủ…” Lâm Vạn Quân hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Không thể an bình…”

Nói xong những câu này, cả người Lâm Vạn Quân giống như bị mất hết cả sức lực. ông ta té xuống mắt đất há mồm thở dốc.

“Ha Ha! Tôi chỉ là một bộ xương gì, làm sao cậu phải buồn vì tôi như vậy?”

“Những năm đó, tôi và cậu trốn bên trong chiến hào và có một quả pháo nổ tung cách hai mét bên cạnh chúng ta.”

“Khi đó tôi cứ tưởng mình chết rồi, cuối cùng lại được người bên cạnh đỡ cho nên may mắn chạy thoát được.”

“Tôi có thể sống nhiều năm như vậy, thì tôi đã mãn nguyện rồi.

“Thôi không nói nữa, cậu đỡ tôi đứng lên, tôi muốn đi xem Kình Thiên một lần nữa.” Ông cụ Cao xúc động xong thì muốn đứng dậy.

Lâm Vạn Quân vội vàng đứng dậy, ông at dùng một mảnh vải buộc vết thương của mình lại dồi giang tay ra đỡ ông cụ Cao.

Bóng hình của hai người chậm rãi rời khỏi ống kính, đi về phía của.

“Ông cụ, tác dụng của thuốc còn chưa bắt đầu, ông đã vội vàng đi đâu vậy?”

Ở ngoài sân vang lên một giọng nói hài hước.

Bình luận

Truyện đang đọc