RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Nghe ý của cậu thì phần công lao này Tuyết Mai phải chắp hai tay dâng lên cho người ta đúng không?" Kiều Thu Vân buông chìa khóa BMW xuống rồi lạnh lùng nói, trên mặt lần nữa trở nên tức giận.

"Đối với yêu cầu của bọn họ, Tuyết Mai tạm thời chỉ có thể chấp nhận." Cao Phong gật đầu.

"Sao cậu không đi chết đi! Tôi còn tưởng rằng cậu có biện pháp gì tốt, kết quả vẫn làm bảo Tuyết Mai nhường phần công lao này. Vậy chẳng phải chúng ta thành công dã tràng hay sao?"

"Hiện tại tôi rất hoài nghi, có phải cậu thông đồng với Kim Hồng Vũ tới làm thuyết khách, muốn khuyên Tuyết Mai nhường công lao cho nó không?"

Kiều Thu Vân càng tức giận hơn, đập bàn một cái, sau đó chỉ vào Cao Phong mắng.

Cao Phong không tiếp tục để ý tới Kiều Thu Vân nữa mà quay đầu nhìn về phía Kim Tuyết Mai: "Tuyết Mai, nếu em tin anh thì cứ dựa theo lời anh nói mà làm."

"Anh sẽ làm cho bọn họ phải cầu xin em tiếp tục phụ trách hợp đồng với Phong Mai."

Nếu bọn Kim Hồng Vũ đã trắng trợn đối phó với Kim Tuyết Mai như vậy thì Cao Phong sẽ không tiếp tục nương tay nữa.

Kim Tuyết Mai làm sao tin Cao Phong được, nhưng trong lòng cô chợt nhớ tới một việc, lúc trước Cao Phong đã nói cô nhận lấy việc đi đàm phán với Phong Mai.

Lúc đó, Cao Phong cũng làm vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Kim Tuyết Mai cũng ma xui quỷ khiến thế nào mà tin tưởng, kết quả sau đó là cầm được hợp tác.

Nhưng lần này không giống, lần này là đối mặt với một nhà Kim Hồng Vũ. Bọn họ bắt nạt cô đã thành thói quen.

Nghe ý của Cao Phong thì anh còn muốn nhà Kim Hồng Vũ đi cầu xin Kim Tuyết Mai tiếp tục phụ trách hợp tác với Phong Mai. Điều này sao có thể?

Kim Hồng Vũ là loại người phách lối quyết không nói hai lời, sẽ không bao giờ cúi đầu trước Kim Tuyết Mai.

"Ngây thơ! Cậu tưởng cậu có người bạn đi BMW thì có thể muốn làm gì thì làm à? Bất động sản Phong Mai cũng không đơn giản như cậu tưởng đâu!"

"Cho dù nhà họ Kim chúng ta có đứng trước mặt Phong Mai thì cũng chẳng đáng là gì. Cậu mà cũng đòi can thiệp vào chuyện của bọn họ?" Kiều Thu Vân cười mỉa không thôi.

"Không sai!" Kim Ngọc Hải cũng ở một bên nói giúp vào: "Cao Phong, chuyện này không thể nói đùa."

"Lúc đầu con có thể trợ giúp Tuyết Mai nói chuyện hợp tác, thì bây giờ con cũng có thể giúp cô ấy nắm chắc phần công lao này" Vẻ mặt Cao Phong bình thản nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.

"Nực cười! Cuồng Vọng! Không biết trời cao đất rộng!" Kiều Thu Vân cảm thấy mình trước giờ vẫn chưa từng đáng giá sai về Cao Phong.

"Nếu như cậu không làm được như cậu nói thì tôi sẽ cho cậu ly hôn với Tuyết Mai. Cậu dám nhận không?"

"Mẹ, mẹ làm sao..."

"Tuyết Mai con đừng nói. Mẹ hỏi nó có dám nhận hay không. Nếu nó đã có niềm tin như vậy thì vì sao không dám nhận? Là đàn ông thì phải dám nói dám làm!" Kiều Thu Vân nghiêm khắc nói.

"Nếu như con làm được thì sao?" Cao Phong cười khổ trong lòng, vừa cùng Kim Hồng Vũ cược một trận, bây giờ lại cược thêm trận nữa với mẹ chồng?

Nhưng Cao Phong từng thua rất nhiều lần đã không còn nữa, từ nay trở đi anh sẽ không bại dưới tay bất kì ai cả.

"Nếu như cậu làm được thì tôi sẽ không tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của cậu và Tuyết Mai nữa, cho dù thế nào thì tôi cũng mặc kệ!" Kiều Thu Vân cũng liều, trừng mắt nhìn Cao Phong nói.

"Được! Vậy con nhận." Cao Phong nói xong thì quay người trở về phòng.

"Hừ! Tôi ngược lại muốn xem, đến lúc đó rốt cuộc là Kim Hồng Vũ tới cầu xin Tuyết Mai hay vẫn là cậu quỳ xuống xin tôi không ly hôn với Tuyết Mai." Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng.

Đối với chuyện này, Kiều Thu Vân đã không ôm hi vọng gì.

Nhưng nếu có thể lợi dụng lần này để đuổi Cao Phong đi tìm một người chồng lợi hại khác cho Tuyết Mai thì cũng không tệ.

Kim Tuyết Mai bị Kiều Thu Vân lần nữa tẩy não một phen, sau đó liền kéo tấm thân mệt mỏi trốn về phòng.

Bây giờ cô rất mệt, cả tâm hồn lẫn thể xác đều mệt.

Một bên thì phải ứng phó với Kim Hồng Vũ và những người bên ngoài kia, một bên thì phải nghe Kiều Thu Vân nói đông nói tây, cô cảm giác như chính mình cũng đang chết dần chết mòn đi.

Dù cho nhìn bề ngoài cô là một người mạnh mẽ nhưng bản chất vẫn chỉ là một người phụ nữ.

Nếu như có thể có một bờ vai mạnh mẽ mà dựa vào thì có cô gái nào tình nguyện chịu nhiều mệt mỏi như vậy?

Về đến phong, Kim Tuyết Mai nhìn một vòng, không tìm được bóng dáng của Cao Phong, trong lòng cũng không có gì ngoài ý muốn.

Cao Phong ở nhà họ Kim chỉ như không khí, có cũng được mà không có cũng không sao, rất dễ dàng bị người ta xem nhẹ.

"Haiz" Kim Tuyết Mai thở dài một hơi, sau đó khóa trái của phòng, dường như chỉ muốn tách biệt mình với thế giới bên ngoài.

Cô lập tức duỗi hai chân thon dài ra, vứt bỏ giày cao gót, chân trần mà giẫm lên sàn nhà. Quần áo cũng nhanh chóng cởi bỏ, chỉ để lại đồ lót trên người.

Bây giờ cô chỉ muốn tắm nước ấm, đem tất cả phiền muộn đều trôi theo dòng nước.

Dáng người của Kim Tuyết Mai đúng là thuộc loại hại nước hại dân, cho dù là thánh nhân nhìn thấy cũng phải xiêu lòng.

Da thịt trắng nõn non mềm như ngọc trai, cũng giống như sữa bò trắng thanh khiết.

Ở độ tuổi này mà chỗ nào chỗ nấy đều hoàn hảo, dáng người vô cùng bốc lửa.

Lúc Kim Tuyết Mai nắm lấy chốt của phòng tắm định mở ra thì chợt nghe thấy bên trong có tiếng nước truyền tới.

Trong lòng cô giật mình, vội vàng rút tay về, hai tay che lấy ngực.

"Cao Phong?" Kim Tuyết Mai nhỏ giọng hô lên một câu. Chẳng lẽ Cao Phong đang ở bên trong tắm vòi hoa sen?

Nhưng sau khi cô gọi thì lại không thấy có tiếng đáp lại, lúc này mới yên lòng.

Có lẽ lúc Cao Phong dùng xong thì quên tắt vòi nước.

Cô không do dự nữa, đưa tay đẩy cửa phòng vệ sinh đi vào.

Nhưng tình huống xảy ra tiếp theo lại làm cho cô có chút không kịp trở tay.

Lúc cô đẩy cửa phòng nhìn vào thì vừa hay cũng có một đôi mắt đang nhìn lại, hai người lập tức ngây cả người.

Người bên trong không phải là Cao Phong còn có thể là ai?

Dáng người cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, vô số giọt nước đang chảy dọc theo làn da, cho dù là bất kỳ một người phụ nữ nào cũng phải động lòng.

Cao Phong trong lòng vô cùng hoang mang, anh không bao giờ ngờ tới được rằng Kim Tuyết Mai sẽ chủ động ăn mặc mát mẻ như vậy tới tìm mình.

Vừa rồi anh đang suy nghĩ cho nên động tĩnh bên ngoài đều không nghe được, ai ngờ một giây sau Kim Tuyết Mai liền xông vào.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc ít như vậy. Dáng người gần như đạt điểm tuyệt đối, giống như ma quỷ nhưng khuôn mặt lại như thiên sứ.

Nhưng Kim Tuyết Mai ít ra vẫn còn vải che thân, còn Cao Phong thì trên dưới đều chẳng mặc gì cả, bị cô nhìn hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

"A! Sao, sao anh lại ở đây?" Kim Tuyết Mai vịn chốt cửa, trước hết liền kêu lên.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là đóng cửa rời đi mà là muốn giải thích rõ, cô không phải đến xem anh tắm rửa.

"Anh... đang tắm vòi hoa sen mà?" Cao Phong hoang manh nhìn dáng vẻ của cô, hình như cô không biết mình ở trong này.

"Anh tắm, anh anh, thế sao vừa rồi tôi gọi thì anh lại không trả lời?" Cô xấu hổ, giận dữ mà quát lên.

"Vừa rồi anh đang nghĩ vài chuyện, cho nên không, không nghe thấy..." Cao Phong có hơi cà lắm, anh cũng bị tình huống xuất hiện đột ngột này làm bối rối.

"Vậy sao anh không khóa cửa?" Kim Tuyết Mai càng thêm nổi giận.

"Bình thường em đâu có tắm trong này..." Cao Phong yếu ớt giải thích.

Ngày bình thường đúng là cô không tắm ở đây, đều đến phòng tắm của cha mẹ để tắm, thay một bộ quần áo ngủ kín đáo rồi mới về phòng.

Nhưng hôm nay Kim Tuyết Mai vì nghe Kiều Thu Vân lải nhải nhiều quá, cho nên thoát khỏi nơi đó còn không kịp, sao có thể ở trong phòng mà tắm vòi hoa sen?

Kết quả thì hay rồi, ba năm qua đây là lần đầu tiên đi tắm ở phòng mình lại gặp phải chuyện lúng túng như thế!

"Anh còn tưởng rằng em muốn tắm chung với anh chứ.." Cao Phong sờ chóp mũi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc