RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3105

Ông cụ nhà họ Diệp vẫn không nói chuyện.

Cao Phong cố kiềm nén ngọn lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm ông tôi.

“Hôm nay Cao Kinh Thiên này xin thề!”

“Nếu như nhà họ Diệp dám nói mà không giữ lời thì hôm nay dù Lý tướng có cản lại thì tôi cũng sẽ giết chết cả nhà ông!”

Hai mắt Cao Phong đỏ tươi như màu máu, răng nanh nghiến lại kèn kẹt, lời anh nói lại đánh sâu vào lòng người.

Anh muốn tấn công nhà họ Diệp, mặc kệ mọi người có cản trở hay không ư?

“Đã muốn cược thì phải chấp nhận việc thua, tôi không cản!” Lý tương đứng xa xa cũng thể hiện thái độ của mình.

“Mẹ!”

“Ông đây không nhịn nữa!” Long Tuấn Hạo không nói hai lời, nhanh chóng cầm súng và chỉa thẳng lên trời bóp cò.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Mấy viên đạn đồng nhanh chóng được bắn lên trời.

Long Tuấn Hạo đã nhịn lâu lắm rồi, bây giờ anh tôi nhất quyết sẽ không nhịn xuống nữa.

“Nhà họ Diệp các người dám lật lọng thì đừng trách chúng tôi khiến nơi này máu chảy thành sông!” Long Tuấn Hạo trợn trừng hai mắt.

“Loạt soạt!” Hơn mười ngàn binh sĩ Phong Hạo cũng không nói hai lời, cùng nhau bước về phía trước ba bước.

Hơi thở chết chóc ập đến mạnh mẽ khiến người nhà họ Diệp sợ đến mức trợn mắt há miệng.

“Ông ơi, ông nói gì đó đi chứ? Chúng tôi dám chơi dám chịu!”

“Ông nội, chúng tôi không thể lật lọng được!”

“Tiền đặt cược là do chúng tôi đặt ra, tại sao bây giờ lại không thực hiện được cơ chứ?”

Tất cả người nhà họ Diệp hoảng hốt, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ ông cụ nhà họ Diệp.

“Ông giao hay là không giao?” Trong mắt Cao Phong là băng lạnh, anh cắn răng hỏi.

Đã đến nước này rồi, nếu như ông cụ nhà họ Diệp vẫn không chịu nói ra tung tích của Kim Tuyết Mai thì chắc Cao Phong sẽ phát điên lên mất.

Anh cũng không có ý định kiềm nén sự điên cuồng đó.

Ông cụ nhà họ Diệp thoáng im lặng, sau đó vung tay nói: “Kim Tuyết Mai, không nằm trong tay tôi.”

“Mẹ nó ông đừng có mà nói nhảm!” Cao Phong đột nhiên gầm lên giận dữ, anh đi tới từng bước, chăm tức nhìn ông cụ nhà họ Diệp với ánh mắt đầy tơ máu và hơi thở chết chóc.

Để ông cụ nhà họ Diệp mở miệng, một mình Cao Phong đánh với cả trăm người, dù bản thân bị thương nặng cũng không chịu cúi đầu.

Trả giá bao nhiêu cố gắng, tất cả chỉ vì lấy được Kim Tuyết Mai trong tay ông tôi.

Thế nhưng bây giờ ông tôi lại nói Kim Tuyết Mai không nằm trong tay ông ấy thì làm sao Cao Phong có thể cam tâm được?

“Cao Phong!” Diệp Thiên Long nhíu mày gọi.

Dù thế nào thì ông cụ nhà họ Diệp cũng được tính là ông nội Cao Phong.

“Câm miệng cho tôi!” Cao Phong đột nhiên lên tiếng tức giận mắng, bước tới trừng mắt nhìn ông tôi, hỏi: “Nói, cô ấy đang ở đâu?”

“Nếu cô ấy không nằm trong tay ông thì tại sao trước đó ông phải phái người ngăn cản tôi?”

“Tôi không cần biết là có nằm trong tay ông hay không, bây giờ ông phải nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu!”

Bấy giờ Cao Phong đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng mình mới không ra tay với ông cụ nhà họ Diệp liền ngay và lập tức.

“Tôi cũng không đụng tới con bé nhưng theo như tôi đoán thì người mang Kim Tuyết Mai đi là nhà họ Đặng.” Ông cụ nhà họ Diệp thoáng im lặng được một lúc thì cũng lên tiếng nói.

Nghe những lời ông cụ nhà họ Diệp nói, Cao Phong chợt giật mình, sau đó cong môi cười lạnh.

“Nhà họ Đặng ư? Nhà họ Đặng ở thủ đô hả?”

“Tôi và nhà họ Đặng không thù không oán, lại không có gì dính dáng tới nhau thì tại sao nhà họ Đặng lại bắt vợ tôi đi cơ chứ? Đừng nói với tôi là ông có thù oán với nhà họ Đặng nên mới mượn tay tôi để phá hủy nhà họ Diệp nhé?” Cao Phong liên tục cười lạnh, anh không thể tin tưởng nổi một cái dấu chấm câu trong những lời ông cụ nhà họ Diệp nói.

“Ông đang làm gì thế?” Diệp Thiên Long cũng nhíu mày hỏi.

Ông cụ nhà họ Diệp nhìn Cao Phong, sau đó nói: “Nói chung là tôi không hề đụng tới Kim Tuyết Mai.”

Bình luận

Truyện đang đọc