RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1605

“Là… Sản nghiệp của Cao Kình Thiên lúc ở thành phố Hà Nội, tên là bất động sản Phong Mai…”

Cao Anh Hạo trừng to mắt, giải thích trong vô thức.

Mai Quỳnh Như nghe thấy thế hơi sững sờ, sau đó lại cười khẩy một cái.

Mặc dù ngoài miệng thì cô ta không nói thêm gì, nhưng trong lòng thì lại nghĩ: “Nếu Cao Kình Thiên mà có được lực lượng mạnh mẽ như thế tại sao lúc đầu tôi lại xem thường anh ta, tại sao lại hủy hôn ước từ bé với anh ta chứ?”

Cao Anh Hạo và Cao Dương liếc nhìn nhau và đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

Nhưng bây giờ bọn họ không thể thốt nên lời, vô số cảm xúc phức tạp tràn đầy trong lòng.

Chiến sĩ nhà họ Cao vọt mạnh về phía trước, cuộc đại chiến kinh thiên động địa lại bùng nổ giữa đôi bên.

Tiếng súng tiếng pháo liên tục vang lên, mấy người Cao Anh Hạo nhìn qua, trước mắt bọn họ là khung cảnh khói lửa chiến tranh.

“Ầm ầm!”

Một viên đạn pháo bắn trúng một bãi đỗ máy bay trên bờ biển, một chiếc trực thăng bị bắn tan tành ngay tại chỗ, sau đó một ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Ngọn lửa bùng lên nương theo gió biển, chẳng mấy chốc chiếc trực thăng đã bị đốt sạch, chỉ còn lại cái khung.

Trước cuộc tấn công quy mô lớn của phía đối diện,  mặc dù nhà họ Cao có hàng ngàn chiến sĩ nhưng cũng không thể chống đỡ nổi.

Sức chiến đấu của chiến sĩ nhà họ Cao cũng không phải là yếu, nhân số cũng không ít.

Nhưng sự chênh lệch về vũ khí đã được thể hiện rõ ràng.

Chung quy thì súng tiểu liên cũng không phải là đối thủ của súng máy hạng nặng và lựu pháo, chỉ trong một lượt tấn công, chiến sĩ nhà họ Cao lại bị chèn ép.

Dù Cao Dương hạ lệnh chết cho bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không đần đến mức đi lên chịu chết!

Trái tim Cao Anh Hạo và một đám người nhà họ Cao, kể cả những vị khách tới phúng viếng đều thắt lại.

Nhìn sự tấn công mạnh mẽ của phía đối diện, chẳng lẽ nhà họ Cao sắp bị đánh bại sao?

Mà mẹ của Cao Tử Hàm thì ôm Cao Tử Hàm, ngửa mặt lên trời cười to.

Lúc này Cao Tử Hàm đã lâm vào hôn mê, mẹ Cao Tử Hàm cầm một cái khăn tay ấn chặt vào vết thương của Cao Tử Hàm.

“Ha ha ha! Báo ứng! Báo ứng đến rồi!”

“Mấy người ép con gái tôi vào con đường chết, tất cả bọn mày đều phải đi theo con bé, bị chôn cùng con bé!!”

Tính cách mẹ Cao Tử Hàm rất nhu nhược, từ trước tới nay không có chút địa vị gì trong nhà họ Cao.

Thật ra bà ta biết mình thân là một góa phụ, vốn luôn bị đám người nhà họ Cao coi thường, nếu đắc tội với những người khác nữa thì chắc chắn bọn họ sẽ trút giận lên đầu Cao Tử Hàm.

Cho nên, mấy năm nay sống trong nhà họ Cao bà ta vẫn luôn rất nhẫn nhịn, sống cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng hôm nay Cao Tử Hàm lại bị những kẻ này ép đến mức tự sát, đã thế thì bà ta còn phải lo lắng cái gì nữa?

Bà ta dùng ánh mắt thù hằn nhìn đám người đó, miệng liên tục gào thét như một kẻ điên.

“Mẹ nó!”

Trong lòng Cao Dương vừa kinh hãi vừa tức giận, trong nháy mắt mất lý trí, lao về phía mẹ Cao Tử Hàm như một kẻ điên.

“Đi chết đi!”

“Bịch!”

Anh ta bay lên, đá mạnh một cú vào đầu mẹ Cao Tử Hàm, đạp bà ta ngã xuống đất, Cao Tử Hàm cũng té nằm trên đất.

“Ha ha! Báo ứng! Báo ứng! Các người đều phải chết!” Mẹ Cao Tử Hàm không thèm để ý, lại ngồi xuống, kéo Cao Tử Hàm vào trong ngực.

“Vậy trước tiên để tao cho hai người chúng mày đi chết trước!!”

Cao Dương nổi điên gầm lên, đột nhiên rút một con dao găm sắc bén từ hông ra.

Cao Anh Hạo nhìn thấy động tác của Cao Dương nhưng cũng chẳng định cản anh ta lại.

Dù sao thì việc Cao Dương ra tay cũng chẳng liên quan gì tới mình.

Kể cả sau đó có bị xử lý thì cũng là xử lý Cao Dương chứ mình chẳng phải chịu trách nhiệm gì.

Cho nên nếu có thể mượn tay Cao Dương để trừ khử chướng ngại vật là Cao Tử Hàm thì đương nhiên anh ta sẽ rất vui vẻ.

“Cao Dương! Dừng tay!”

Có một người thuộc chi thứ nhà họ Cao thấy cảnh này, cuối cùng vẫn hơi không đành lòng, đi tới khuyên can.

Bình luận

Truyện đang đọc