RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3667

Nhưng mức độ khốc liệt của trận này còn hơn cả khi dùng thứ vũ khí nóng bắn phát chết luôn kia, càng làm người ta nhiệt huyết sôi trào.”

Hai trăm người binh sĩ liều chết bên cạnh Cao Phong đều nửa bước cũng không lùi, chém giết cực độ.

Ngã xuống đất lại đứng lên.

Đứng dậy không nổi thì quỳ rạp trên đất vung dao thép.

Lưỡi dao xuyên qua, cướp đi mất loan đao của địch.

Không cướp được thì dùng cả người tấn công, dù có chết cũng phải ôm lấy một gã giặc mà đồng quy vu tận.

Máu tươi rơi xuống, hiện trường vô cùng thảm khốc.

Mấy chục binh sĩ Việt Nam đằng sau kia, không biết từ bao giờ đã đến đây.

Thậm chí ngay cả những binh sĩ trực đêm biết tin cũng chạy tới.

Một trăm người, mấy trăm người, hơn một nghìn người.

Cho đến cuối cùng, mấy binh sĩ phụ trách biên giới cũng chạỵ đến đây.

Từng người từng người đều mang vẻ mặt nghiêm trang, cắn răng đứng thẳng, giữ nguyên tư thế cúi chào.

Trong lòng mỗi người đều tràn đầy nhiệt huyết, sự nhiệt huyết lên thẳng eo khiến cho rất nhiều người bọn họ mất hết lí trí.

Nhưng họ biết rằng, bọn họ không thể động vào.

Những cường đạo Nam Cương kia, mỗi ngày đều cố ý chọc giận binh sĩ canh gác biên giới, muốn bọn họ ra tay.

Nhưng thân phận của họ là lính Việt Nam, là binh sĩ bảo vệ biên giới.

Mỗi hành động của họ đều đại biểu cho đoàn đội binh sĩ Việt Nam.

Nếu bọn họ ra tay thì mấy tên nước ngoài ở cường quốc này sẽ có lí do ra tay.

Hơn nữa, Việt Nam chắc chắn sẽ đuối lý.

Cho nên, phía trên đã hạ lệnh cho bọn họ, không được phép nhúng tay.

Chỉ có thể nhìn Cao Phong và những kẻ kia chiến đấu đẫm máu.

Lại một đợt tấn công nữa qua đi, hai bên lại tạm thời tách ra một lần nữa.

Lần này, Cao Phong và những người khác lại một lần nữa đánh ngã hàng trăm kẻ địch.

Còn ở bên cạnh anh, số lượng người đã giảm đi một nửa, nhìn qua nhìn lại thì cũng chỉ còn lại khoảng một trăm người.

Một đội ngũ lúc đầu có hơn ngàn người bây giờ bị giết chết chỉ còn lại tầm trăm người.

Trên gương mặt và cơ thể của mỗi người đều chồng chéo những vết thương máu, quần áo thấm đẫm máu tươi.

Khiến cho người ta căn bản không thể phân biệt rõ ràng rốt cuộc đó là máu của kẻ địch hay là máu của chính bản thân mình.

Cao Phong hít sâu một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên nâng cây mã tấu lên cao, phát động tấn công một lần nữa.

“Keng! Keng!”

“Phụt! Phụt!”

Lại một trận hỗn chiến nữa xảy ra, máu tươi cứ thế không ngừng đổ xuống.

Lại sau một đợt tấn công nữa, số người sót lại chỉ còn không tới năm mươi người!

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Từng đợt từng đợt tấn công liên tiếp nổ ra khiến cho số người sống sót cũng liên tục giảm mạnh.

Cùng lúc đó.

Thủ đô, nơi ở của Ông Trần.

“Ông Trần, vốn dĩ giáo quan Cao đang dẫn người đi tuần tra biên giới, sau đó bộ đội biên phòng phát sinh xung đột với cường đạo ở Nam Cương.”

“Giáo quan Cao không kịp gọi chi viện liền vội vã đuổi theo mấy người đó rồi…”

“Bây giờ bọn họ đã bị bao vây rồi nhưng vẫn đang liền chết chiến đấu.”

Tình hình hiện giờ bên phía Nam Cương đã truyền đến tai của Ông Trần và những người khác ở đó.

“Cái gì, bị, bị bao vây rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc