Chương 2992
Những người còn lại đều kinh hãi. Mặc dù nhà họ Diệp bỏ ra số tiền còn không bằng nhà họ Mai, nhưng lại có ý nghĩa khác hẳn. Ngay cả nhà họ Diệp cũng bỏ tiền, họ còn chần chờ cái gì?
“Chúng tôi ra 400 tỷ!”
“Chúng tôi ra 300 tỷ!”
“Chúng tôi nữa, bất động sản Bằng Vũ, 600 tỷ!”
Thoáng chốc, tiếng kêu liên tục vang lên, giống hệt như đang tổ chức đấu giá.
“Chi nhánh ở Đà Nẵng của tập đoàn Hà Đô bỏ ra 2000 tỷ!” Lý Khải Kiệt cười nói, cho Cao Phong đủ thể diện.
“Được, chú Quân, lại nhớ một khoản.” Cao Phong lập tức vung tay lên nói.
Lúc này, trong lòng Cao Phong liên tục tính toán. Trước kia toàn phải xài tiền, lần đầu tiên Cao Phong phát hiện vơ vét của cải lại sung sướng đến thế. Anh vẫn còn nhớ ông cụ Cao từng nói với anh một câu, nếu cháu nở rộ, bươm bướm sẽ tự bay đến. Câu này có nghĩa là khi anh có đủ địa vị, mạng lưới quan hệ, tiền tài thì mọi thứ đều dễ như trở bàn tay.
Đời người cũng thế, khi anh có thể vứt bỏ sĩ diện đi kiếm tiền, chứng minh anh đã hiểu chuyện. Khi anh có thể dùng tiền lấy lại sĩ diện, chứng minh anh đã thành công. Khi thể diện của anh có thể giúp anh kiếm tiền thì chứng tỏ anh đã trở thành nhân vật tầm cỡ chân chính. Mà lúc này, Cao Phong chính là người có thể dùng thể diện để kiếm được vô số tiền tài.
Lâm Vạn Quân và bốn trưởng lão nhanh chóng ghi chép, chẳng mấy chốc đã viết kín một mặt giấy, dù gì số lượng các ông lớn của Đà Nẵng cũng lên tới mấy trăm người.
“Lão Trạch lão Trạch, tôi tính không hết, cậu có tính được mười phút anh Phong lừa được bao nhiêu tiền không?” Long Tuấn Hạo trợn tròn mắt, đần mặt hỏi.
Liễu Tông Trạch tính toán một phen, sau đó vươn tay nói: “Ít nhất cũng phải có mười ngàn tỷ đồng.”
“Trời đất! Mười ngàn tỷ đồng á?” Long Tuấn Hạo kinh hô, sau đó vội vàng che miệng lại, nhìn thoáng qua chung quanh. Thấy không ai chú ý đến mình, anh ta mới yên lòng.
“Lúc trước tôi còn cảm thấy anh Phong hơi vô liêm sỉ, nhưng bây giờ tôi nghĩ, mười ngàn tỷ thật thơm!” Long Tuấn Hạo chân thành nói. Trong vòng mười phút vơ vét được mười ngàn tỷ đồng, khác nào cái máy hút tiền?
Nhìn chung khắp nước Việt, cho dù là cả thế giới, ai có thể kiếm được mười ngàn tỷ trong vòng mười phút? Trừ Cao Phong không còn ai khác. Cho dù là mỗi ngày trúng xổ số giải đặc biệt một tỷ đồng thì cũng phải trúng liên tục ba mươi năm. Ở đây có bao nhiêu người, biết rõ Cao Phong chỉ giả nghèo thôi, nhưng họ có cách nào đây? Người khác đều đưa tiền, mình không đưa thì khác nào kẻ ngốc? Biết rõ Cao Phong đang lừa mình, nhưng lúc này họ lại phải thành thật chịu lừa gạt.
“Đủ rồi! Thật sự đủ rồi! Mọi người đừng báo nữa! Chú Quân, đừng làm mất danh sách này đấy nhé, giữ cho kỹ, nếu nhà họ Cao có thể khôi phục huy hoàng ngày xưa thì đây đều là công thần.” Cao Phong lại nói thêm.
Nghe câu này, không ai có thể giữ bình tĩnh. Công thần của nhà họ Cao? Chắc chắn là vinh quang lớn lao.
“Gia chủ Cao Phong, chúng tôi còn chưa báo đâu! Chúng tôi bỏ ra 200 tỷ, nếu anh không tiếp nhận thì tức là khinh thường chúng tôi!”
“Đúng, đều là thuộc hạ, chúng tôi có thể giúp được bao nhiêu thì đều dốc sức bấy nhiêu, tôi cũng ra 200 tỷ!”
Chỉ trong thoáng chốc, số tiền lại tăng thêm hai ngàn tỷ đồng. Tất cả ông lớn ngồi ở đây đều lên tiếng trợ giúp, thậm chí còn có người muốn chuyển tiền ngay tại chỗ. Mãi tới khi tất cả mọi người đều ủng hộ xong, Cao Phong mới vươn tay ra đè xuống. Thoáng chốc, tất cả đều im lặng.
Lúc này Cao Phong rất sung sướng. Chẳng những kiếm được mấy chục ngàn tỷ mà quan trọng hơn nữa, cái này gọi là cống hiến công trạng! Những người lấy ra tiền chi viện đều sẽ được Cao Phong tán thành. Còn chuyện sau này họ có được kết nạp vào khối tập đoàn Đế Phong hay không thì còn cần phải xem xét lại.
“Cảm ơn các vị đã dốc sức ủng hộ, tôi rất cảm động.” Cao Phong nói rất nghiêm túc, giống như phát ra từ tận đáy lòng.
“Đây là chúng tôi nên làm.” Mọi người vội xua tay nói.
“Được rồi, tôi không nhiều lời nữa, hôm nay mọi người thỏa sức ăn nhậu đi. Sau này có gì cần nhà họ Cao giúp đỡ, các vị cứ việc mở lời!” Cao Phong cười hào sảng, sau đó bước xuống bệ cao năm mét.
“Cung tiễn gia chủ Cao Phong.” Mọi người lại đồng loạt đứng dậy tiễn đưa. Sau đó ngồi vào bàn bắt đầu bữa tiệc. Còn làm sao được nữa? Tiền đã đưa rồi, không ăn nhậu thì chẳng phải lỗ to hay sao? Bỏ ra cả trăm tỷ đồng, đổi lại một chai rượu trắng mấy chục ngàn đồng… Quả nhiên là rượu đắt tiền. Mọi người chỉ có thể cười khổ, sau đó cúi đầu uống rượu.
“Cậu Phong, cái này, cái này…” Đám Lâm Vạn Quân đi theo Cao Phong vào hậu trường, vẻ mặt dở khóc dở cười. Họ còn nghĩ hành vi của Cao Phong hơi quá mức, nhưng bây giờ nhìn mấy trang giấy chi chít chữ trên tay, trong lòng họ lại vô cùng sung sướng.
“Chú Quân, giờ thì chúng ta đã hồi máu được chưa?” Cao Phong cười gian xảo.
“Đâu chỉ là hồi máu! Còn dư ra ấy chứ!” Lâm Vạn Quân dở khóc dở cười lắc đầu.
Mấy trưởng lão cũng cảm khái vô cùng. Lúc trước Cao Phong chỉ nói cho Lâm Vạn Quân biết kế hoạch của mình, thế nên họ không biết Cao Phong sẽ hồi máu bằng cách nào. Bây giờ họ đã hiểu.