RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1956

“Mau trả lời câu hỏi của tôi.” Cao Phong từ tốn nhẹ giọng nói.

Anh không có hứng thú quan tâm muốn biết đại ca của Cuồng Ngưu là ai, chỉ muốn biết ai là người phái bọn chúng đến đối phó với anh.

“Đại ca của tôi sẽ giết anh!” Cuồng Ngưu vẫn trả lời một câu nói y hệt như cũ, không chút khác biệt.

Cao Phong nghe thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười mang một vẻ khinh thường đầy ẩn ý.

“Tôi đang thấy là anh có vẻ đang nghĩ rằng tôi đang trêu chọc anh đúng không.”

Cao Phong vừa nói, chậm rãi đưa một bên tay kẹp lại hai bên đầu của Cuồng Ngưu.

“Anh, anh muốn làm tôi gì hả?” Cuồng Ngưu trong nháy mắt trợn tròn mắt nhìn Cao Phong.

“Tôi sẽ tiễn anh về Tây Thiên!”

Cao Phong trầm giọng nói xuống, trong nháy mắt lập tức dùng sức ép chặt, giống như là vặn một cái gì đó một cách uốn éo.

“Rắc rắc răng rắc!!”

Lần này âm thanh của cương khớp vang lên lại càng to hơn, âm thanh lại càng giòn giã càng liên tục hơn.

Cái cổ của Cuồng Ngưu đột ngột bị Cao Phong vặn một phát quay đến 180 độ, một phát biến dạng một cách vặn vẹo.

Anh ta thậm chí còn không kêu lên một tiếng gì hết, cứ như vậy bị Cao Phong vặn đầu cho đến chết.

Hai mắt anh ta trợn lên, anh ta chết không nhắm mắt, hơi thở cũng dần dần mà ngừng lại.

Một võ sĩ cực kì nổi tiếng ở cả trong nước và ngoài nước, người đàn ông mạnh mẽ hung bạo ấy được mệnh danh là Cuồng Ngưu đã chết ở Việt Nam, chết dưới tay của Cao Phong, người mới chỉ ngoài hai tuổi!.

Sau khi làm xong hết thảy, sắc mặt Cao Phong không hề thay đổi chậm rãi đứng lên.

Rồi bây giờ, Cao phong đột nhiên quay đầu lại về hướng phía bên ngoài của cái con hẻm nhỏ.

Anh có một cảm giác đang bị người khác nhìn một cách chằm chằm.

Thế nhưng vừa rồi khi đánh nhau với Cuồng Ngưu, anh ta căn bản là không thể phân tâm để vào những chuyện khác cho nên cũng không để ý quá nhiều.

Nhưng mà bây giờ cảm giác như cái người ở đằng sau lưng mình cũng có thực lực mạnh mẽ không ít.

Thế nhưng khi anh liếc mắt về phía bên ngoài cái con hẻm nhỏ kia thì lại đen kịt một màu, tối như mực, thay vào đó là là hai cái đèn pha lớn của ô tô chiếu vào khiến cho mắt của Cao Phong cực kì nhói.

“Nhanh nhanh nhanh, chúng ta mau đi thôi ông Ngô.”

Phạm Thanh Nhiên mau chóng vội vàng đặt điện thoại di động xuống, kéo cửa xe lên, sau đó thúc giục ông Ngô lái xe đi.

Ông Ngô đương nhiên là không một chút do dự, vội vàng khởi động xe, cũng không dám mở đèn lên, phóng xe thẳng về bóng tối phía trước.

May mắn là động cơ của xe Bentley này không ồn ào cho lắm, nếu không chắc chắn rằng sẽ gây được sự chú ý của Cao Phong.

“Ánh mắt của anh ta khiến cho tôi có cảm giác như đã bị nhìn thấu tất cả vậy.”

Khi chiếc xe đã lặng lẽ đi thẳng được một đoạn rất xa, rẽ ngoặt một cái góc cua, Phạm Thanh Nhiên mới nhẹ nhàng mở miệng ra nói chuyện.

Ông Ngô suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc chắn là sẽ không đâu, chúng ta ở trong bóng tối, ánh mắt của anh ta bị cái đèn pha của ô tô chiếu vào, chắc chắn là không thể nhìn thấy chúng ta.”

Phạm Thanh Nhiên khẽ gật đầu, sau đó nói: “Tôi không thể ngờ được rằng anh ta trông có vẻ chẳng thể gây ảnh hưởng gì tới mọi thứ vậy mà những cú đánh của anh ta lại có thể tàn nhẫn đến như vậy.

Ngô lão lại không đồng ý với cô, nói: “Người xưa có câu không độc không phải là nam nhân! Lời này mặc dù không phải tuyệt đối nhưng cũng có cái lí riêng của nó”

Chỉ cần muốn đứng ở vị trí cao hơn, thì không thể có lòng dạ đàn bà, khi muốn có thể thành công thì phải dẫm đạp lên biết bao xương máu của đối phương thì mới có thể leo lên được vị trí đỉnh cao”

Bình luận

Truyện đang đọc