RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Kim Tuyết Mai cắn môi ngồi xuống, cho dù cô có ngày thường mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể tiếp tục mạnh mẽ trong phương diện này. Dù sao ai cũng biết rằng người đàn ông của Kim Tuyết Mai cô chỉ là một kẻ lông bông không nghề không nghiệp mà thôi.

"Lúc diễn ra lễ đặt móng, tất cả mọi người nhà họ Kim đều phải có mặt, lấy đó để tỏ lòng kính trọng với bất động sản Phong Mai"

Kim Tuyết Mai im mặt một lúc lâu, nói ra câu này rồi chuẩn bị đứng lên rời khỏi.

"Sợ rằng không được đâu, bên ngoài nắng to như thế kia, lỡ tôi đen đi thì sao? Ngộ nhỡ cậu Cao chế tôi đen thì ai chịu trách nhiệm đây?" Kim Ngọc Dung bĩu môi.

Kim Tuyết Mai mím chặt môi hồng, liếc Kim Ngọc Dung một cái, lạnh lùng nói: "Hôm đó ai vắng mặt, toàn bộ sa thải."

Kim Tuyết Mai trong khoảnh khắc này giống như một vị nữ vương, cả người tỏa ra khí lạnh, phát huy tuyệt đối khí thế của một vị nữ tổng giám đốc lạnh lùng.

Kim Hùng Sơn ho khan một cái, đang định buông lời hòa giải thì bỗng dưng cửa phòng hội nghị bị người khác đẩy vào.

Cả người Kim Hồng Vũ bỗng run lên, khó khăn quay đầu lại, anh ta bây giờ sợ thật rồi.

Mỗi lần anh ta muốn chĩa mũi nhọn vào Kim Tuyết Mai, Cao Phong sẽ xuất hiện và xông vào phòng hội nghị. Và mỗi lần như vậy, hậu quả của Kim Hồng Vũ sẽ rất tệ.

"Chủ... chủ tịch Kim, tổng giám đốc, người nhà họ Cao đến rồi!"

Người đi vào báo vừa hoang mang vừa kích động, giọng điệu run rẩy nói ra.

"Gì cơ? Người nhà họ Cao tới rồi à? Có phải cậu Cao tới không?"

"Cuối cùng thì cậu Cao cũng tới rồi!" "Nhanh lên, chắc chắn là cậu Cao đến rồi, chúng ra mau ra nghênh đón!"

Trong nháy mắt, toàn bộ người nhà họ Kim đều đứng lên, tất cả đều vô cùng kích động.

Trong số đó, Kim Ngọc Dung là hưng phấn nhất, cô ta vội vàng lấy ra gương nhỏ cẩn thận xem xét mặt mũi tóc tai lại một lần, sau đó gật đầu hài lòng.

"Cậu Cao đến đón tôi đấy, chắc chắn là như vậy!" Kim Ngọc Dung xem thường liếc nhìn Kim Tuyết Mai, xong rồi õng ẹo đi ra.

Mọi người nhà họ Kim đồng loạt chạy ra khỏi phòng hội nghị xuống dưới lầu nghênh đón, Kim Tuyết Mai im lặng một lúc rồi cũng thu thập đồ đạc rời khỏi.

Chỉ là, hình bóng ấy nhìn như thế nào đều có chút cô đơn.

Những lời mà Kim Ngọc Dung nói ít nhiều gì cũng đã làm khuấy động lòng của cô.

Cũng đúng thôi, người phụ nữ cho dù kiên cường đến đâu cuối cùng cũng phải có một người đàn ông bên cạnh.

Nếu như có thể, làm gì có người phụ nữ nào muốn lăn lộn bên ngoài, giao thiệp với những tên cáo già trên thương trường đâu cơ chứ?

"Haizz..." Ở trong văn phòng làm việc chỉ còn mỗi Kim Tuyết Mai, vang lên một tiếng thở dài.

Dưới lầu.

Kim Hùng Sơn mặt mày hớn hở dẫn đầu họ Kim nghênh đón người nhà Họ Cao đến.

Người đàn ông trung niên mấy hôm trước gửi tới gần trăm tỷ tiền lễ hỏi, hôm nay mang thêm mười tên trai tráng mạnh khỏa mặc đồ đen đi qua.

Toàn bộ người nhà họ Kim đều mong chờ nhìn người trung niên, những cô gái như Kim Ngọc Dung thì càng tha thiết mong chờ nhìn về phía sau.

Bởi vì các cô biết, những người có máu mặt đều xuất hiện sau cùng, cậu Cao chắc chắn ở phía sau.

"Chào ông, xin hỏi ông là ...?" Kim Hùng Sơn bước lên hai bước, mặt mũi tươi cười chào hỏi.

"Tôi họ Cao." Người đàn ông trung niên trả lời.

"Chào ông Cao, xin hỏi ông lần này tới có phải là vì chuyện thông gia của hai nhà chúng ta? Vậy xin hỏi cậu Cao ở đâu rồi?" Kim Hùng Sơn gật đầu liên tục.

"Cậu chủ nhỏ bận rộn nhiều việc, những chuyện nhỏ như thế này chúng ta lo liệu là được rồi." Trung niên họ Cao nói xong thì đứng im tại chỗ, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống.

"Chuyện nhỏ ..." Kim Hùng Sơn ngạc nhiên, những chuyện cưới xin như thế này từ khi nào đã trở thành chuyện nhỏ rồi?

Những cô gái như Kim Ngọc Dung đều có chút thất vọng, hóa ra cậu Cao không tới.

Ngay lúc này, Kim Tuyết Mai đi ra từ thang máy, nhìn thoáng qua bên này cảm thán rằng lực lượng của nhà họ Cao thật mạnh, rồi chuẩn bị rời khỏi công ty.

"Chị Tuyết Mai, đừng có đi chứ, ở lại xem một chút thôi!" Kim Ngọc Dung ánh mắt sáng lên, đi lên trước giữ lại Kim Tuyết Mai.

"Tôi còn có việc, đi về trước đây." Kim Tuyết Mai nhăn mày.

"Đừng nói là chị ghen tị với các em gái của mình đó? Đây là chuyện may của nhà họ Kim, chị làm sao về trước như thế được chứ?" giọng điệu Kim Ngọc Dung quái gở nói.

Kim Tuyết Mai sững sờ một chốc, cuối cùng vẫn không thể đi về.

"Ông Cao, nhà họ Cao bên đó sắp xếp như thế nào, cần bên tôi làm gì không?"

"Ngày tháng kết hôn hết thảy đều giao cho nhà họ Cao, chúng tôi cái gì cũng chấp nhận được hết!" Trong lòng Kim Hùng Sơn hí hửng nghĩ.

Tuy ông ta không có con gái, nhưng chỉ cần nhà họ Kim thông gia với nhà họ Cao, như vậy thì toàn bộ nhà họ Kim đều được thơm lây!

Chỉ cần con gái nhà họ Kim gả vào nhà họ Cao ở Hồ Chí Minh, vậy thì nhà họ Kim của bọn họ lập tức trở thành "hoàng thân quốc thích".

"Vậy không biết 99 tỷ tiền lễ hỏi kia, chủ tịch Kim đã cất kỹ chưa?" Trung niên họ Cao hỏi.

"Đều ở đây." Kim Hùng Sơn vội vàng gật đầu,

"Rất tốt!" Trung niên họ Cao cười một cái: "Vậy xin chủ tịch Kim đưa ra, chúng tôi phải mang về."

Vừa dứt câu, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Chuyện gì xảy ra vậy? Nhà họ Cao đổi ý rồi à, vậy nên mới đòi lại lễ hỏi sao?

Chỉ là, việc như thế này làm sao có thể đùa giỡn, nói đổi liền đổi?

"Ông Cao, có vấn đề gì sao? Lễ hỏi đã trao cho nhà gái rồi tại sao còn đòi lại?"

Thật ra Kim Hùng Sơn muốn nói là, nhà họ Cao các ông làm như vậy chẳng phải là đang tát vào vào mặt nhà họ Kim chúng tôi hay sao?

Nhưng mà ông ta nghĩ đến thực lực của nhà họ Cao tại Hồ Chí Minh, cuối cùng vẫn không nói ra.

Người trung niên họ Cao thản nhiên cười: "Tôi lúc trước đã nói với các ông rồi mà? Tiền lễ hỏi 99 tỷ thật ra là cậu chủ nhỏ của chúng tôi trả nợ.

"Trả nợ ... Nếu đã trả nợ tại sao lại đòi lại chứ?"

"Ông Cao, ông nói cho tôi biết đi, có phải hiểu nhầm cái gì rồi không? Tôi cảm thấy có chuyện gì thì phải làm rõ ra, đừng để cho cậu Cao tức giận chứ!"

Trong lòng Kim Hùng Sơn run lên nghĩ đến một số chuyện, có phải cô con gái nhà họ Kim mà cậu Cao nhìn trúng làm ra chuyện gì khiến anh ta không thích, nên mới làm như vậy?

Những cô gái nhà họ Kim kia cũng bắt đầu luống cuống tay chân, cố gắng nhớ lại hai ngày nay các cô đã làm những gì.

Nhưng các cô ngẫm nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được gì, hai ngày nay các cô đều thận trọng vô cùng.

Đặc biệt là Kim Ngọc Dung, trước đây đời sống cá nhân của cô thối nát vô cùng, uống rượu, theo đuổi trai đẹp cái gì cũng có.

Nhưng kể từ khi nhà họ Cao đưa lễ hỏi tới, cô ngoan hẳn ra, cả ngày đều ở trong nhà không ra khỏi phòng, sợ khiến cho cậu Cao có ấn tượng không tốt về cô.

Vốn là còn ngóng trông được gả vào nhà họ Cao ăn sung uống sướng, nhưng mà nhà họ Cao sắp lấy lại lễ hỏi rồi, làm sao các cô có thể không hoảng loạn được chứ?

"Cậu chủ của chúng tôi bảo rằng, nợ của cậu, cậu sẽ tự mình đi trả."

"Tôi chỉ là kẻ làm thuê, cho nên là chủ tịch Kim trả lại lễ hỏi cho tôi đi. Còn bức tượng ngọc tỳ hưu trắng kia thì cứ giữ lại, đó cũng là quà tặng của cậu chủ chúng tôi."

Trung niên họ Cao dựa theo chỉ thị của cấp trên giải thích lại một lần cho người nhà họ Kim hiểu.

"Tự tay đi trả... Tôi hiểu rồi!" Kim Hùng Sơn lúc đầu sững sờ, dần dần cũng hiểu rõ.

"Cậu Cao muốn tự mình đưa lễ hỏi cho cô gái mà anh ấy thích đúng không?"

Khi nhìn thấy người trung niên họ Cao kia gật đầu, Kim Hồng Sơn ngay lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lại vội vàng hỏi: "Ông Cao, tôi xin phép hỏi một câu, cô gái mà cậu Cao thích có phải con gái nhà họ Kim chúng tôi không?"

Đây cũng là vấn đề mà các cô gái như Kim Ngọc Dung muốn hỏi, bởi vậy tất cả đều gióng tai lên nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc