RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2244

“Vậy thì ông không thể đón người này đi.” Trương Chấn lạnh nhạt trả lời.

Trọng Dương Bình đại diện bản thân đến đón người, Trương Chấn sẽ không nể mặt.

Nghe vậy Trọng Dương Bình có chút không biết làm sao, ông ta cũng biết tự mình đến có thể sẽ không đạt được tác dụng quá lớn.

Nhưng Diệp Thiên Long bị ông cụ Cao gọi qua, đến giờ vẫn chưa ra, ông ta chỉ có thể nhắm mắt tới trước.

Nếu để Cao Phong bị mang đi, chuyện này cũng sẽ mau chóng được định tính.

Đến lúc đó mà muốn cứu Cao Phong, không biết sẽ khó gấp bao nhiêu lần.

“Chỗ tôi có một vài việc cần Cao Vũ trợ giúp điều tra, khá khẩn cấp.”

“Khi chúng tôi điều tra xong sẽ đích thân dẫn người trở về cho ông.”

Giọng điệu của Trọng Dương Bình vẫn bình tĩnh, sau đó lại hạ giọng: “Đây cũng là ý của Trung tướng Long.”

“Vậy à? Vậy sao không nói to lên?” Thế nhưng Trương Chấn vẫn không hề nể nang, cố ý lớn tiếng.

Trọng Dương Bình hơi ngỡ ngàng, không ngờ Trương Chấn lại cứng rắn như vậy.

“Thì thà thì thầm, có tác dụng gì chứ!” Trương Chấn sâu xa nhìn Trọng Dương Bình, sau đó xoay người định lên xe.

Đi được hai bước quay đầu lại nói: “Dịch xe ra chỗ khác.”

“Ông không nể tình phải không?”

Trọng Dương Bình cắn răng, tiến lên, giơ tay vuốt sao trên quân hàm.

Ông ta không thích lấy thân phận đè người, chỉ là bây giờ không thể không làm vậy.

Nhưng Trương Chấn thấy vậy lại không nhịn được bật cười.

“Hồi đầu khi tôi ở nơi đó, cũng có cấp bậc, vừa hay, hơn ông một ngôi sao.”

“Dựa theo quy định, ông thấy tôi phải cúi chào.”

“Ngoài ra, có vẻ tay ông duỗi hơi dài rồi đấy?”

Trương Chấn giơ tay vỗ bả vai bằng phẳng của Trọng Dương Bình một sai, tiếp đó xoay người lên xe.

Nếu người đến Diệp Thiên Long, Trương Chấn tuyệt đối không dám hó hé nửa lời, nhưng người này lại là Trọng Dương Bình, ông ta không quan tâm.

Trọng Dương Bình lặng người một chỗ, trong đầu bùm một tiếng.

Hai sao? Vậy không phải là…

Xem ra chuyện này mình thật sự không ngăn được.

Cao Phong ngồi trong xe, chứng kiến toàn bộ sự việc

Cùng với nghi ngờ, lại có chút nhẹ nhõm.

Đồng thời còn có chút suy đoán.

Có điều bây giờ đầu óc anh rất loạn, không thể nghĩ ra câu trả lời chính xác.

“Bíp bíp!” Trương Chấn vươn tay bấm còi hai lần.

Trọng Dương Bình trầm ngâm tại chỗ mất mấy giây, rồi mới phất tay nói: “Tránh ra đi.”

Lúc này, hai mươi chiếc xe Hồng Kỳ bắt đầu tách ra để nhường đường.

Chiếc xe chở Cao Phong nghênh ngang đi.

Nhìn đèn ở đuôi xe dần dần biến mất không nhìn thấy nữa, Trọng Dương Bình cắn răng, trong lòng ông ta vô cùng tức tối.

“Thầy Bình!”

Thương Hồng Thành và Lê Đức Minh, còn có đám người Lâm Đống vội vàng đi lên chào hỏi.

Trọng Dương Bình nhìn mấy người này một cái, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn là không nói gì, xoay người lên xe, nhanh chóng rời đi hiện trường.

Sự tình bây giờ, ba dòng họ nhỏ nhoi này cũng không thể can thiệp được.

Chuyện rất nghiêm trọng, vượt ra khỏi dự liệu của ông ta.

Ngay cả nhân vật lớn như Trương Chấn cũng ra tay rồi, đến tột cùng là nhà họ Phạm muốn làm gì?

Chẳng lẽ muốn ép Diệp Thiên Long ra tay, tiêu diệt nhà họ Phạm hay sao?

Nhưng mà chuyện này dễ dàng như vậy sao?

Trọng Dương Bình mang theo tâm sự nặng nề, trở lại nhà họ Diệp.

Mặc dù trong lòng đám người Thương Hồng Thành vô cùng lo âu nhưng trước hết vẫn phải kết thúc công việc của khu phố thương mại trước đã.

Bình luận

Truyện đang đọc