Chương 3160
Thống đốc vừa xuất hiện, không có ai dám to gan chống lại.
Đây là sự tồn tại có thể gọi là Binh mã Đại Nguyên soái!
Dù là các tướng lĩnh có cấp bậc cao nhất trong bốn quân khu lớn đông, tây, nam, bắc cũng phải tuân theo sự sai phái của Thống đốc.
Hơn nữa vị Thống đốc Trần này đã hơn chín mươi tuổi, chiến công hiển hách, thu nạp được vô số học trò dưới tay mình.
Lúc đầu, ngay cả những người như Diệp Thiên Long cũng là những người lính dưới trướng của ông ta.
Ngay từ đầu ông ta đã một mình trấn giữ hải ngoại, dựa vào sức lực của bản thân giữ cho đất nước được yên bình, ổn định suốt mấy chục năm.
Tất cả các băng đảng đạo chích ở hải ngoại đều không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Không hề quá lời khi nói rằng hiện giờ Thống đốc Trần là người có địa vị cao nhất trong quân đội!
“Thiên Long, thật là một trận đánh lớn mà!” Ông Trần chậm rãi liếc qua hai chiếc xe tăng, cười nhạt nói.
Diệp Thiên Long hoàn toàn không dám nói chuyện, cứ đứng nghiêm như vậy tại chỗ.
Ông ta không ngờ rằng nhà họ Đặng thế mà lại có thể mời được ông Trần đến đây!
“Ông Trần, ông tới đây là vì nhà họ Đặng sao?” Cuối cùng Diệp Thiên Long cũng kìm lòng không đặng mà cất lời hỏi.
Trước tiên, ông ta cần muốn biết thái độ của ông Trần thế nào, và liệu ông ta có phải là người chống lưng cho nhà họ Đặng hay không.
“Tôi đang giải quyết việc chung.” Ông Trần khẽ xua tay.
Diệp Thiên Long lập tức thấy hơi hơi yên tâm.
Ai mà không biết ông Trần rất công chính nghiêm minh, không bao giờ vì tình riêng mà làm rối kỉ cương, thậm chí có nhiều người còn cho rằng ông ta không có tình người.
Chỉ cần ông ta không đặc biệt đến đây vì nhà họ Đặng thì chuyện này vẫn còn cách giải quyết.
“Ông Trần, ông phải chủ trì công đạo cho nhà họ Đặng chúng tôi!”
“Bọn họ dẫn người xông vào nhà họ Đặng chúng tôi, giết người của nhà họ Đặng chúng tôi, còn bắt chúng tôi phải quỳ trên đất. Bọn họ đúng là phường cướp bóc! Nếu anh cả chết trận của tôi mà biết được nhà họ Đặng bị đánh thành ra thế này thì anh ấy ở trên trời có linh thiêng sẽ khó chịu biết bao.”
Ông cụ nhà họ Đặng đứng dậy, liên tục khóc lóc kể lể với ông Trần.
Lúc này, trên miệng ông ta còn có vết máu, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Cộng thêm giọng điệu và vẻ mặt cố ý than thở của ông ta, trông có vẻ như ông ta đã chịu oan ức cực kỳ lớn vậy.
Đã vậy, ông ta còn nhắc tới anh cả, ý đồ đã quá rõ ràng.
Ông Trần nhìn thoáng qua nhà họ Đặng, đập vào mắt là một đống hỗn độn, có rất nhiều người nằm la liệt trên đất.
Nhà họ Đặng hiện giờ quả thực vô cùng thê thảm.
“Có ai có thể giải thích cho tôi biết chuyện gì không?” Ông Trần bình tĩnh hỏi.
“Ông Trần, là như thế này.”
Diệp Thiên Long tiến lên, cắn răng nói: “Gia chủ nhà họ Đặng bắt con gái của tôi. Tôi đã nhiều lần yêu cầu bọn họ giao con gái tôi ra nhưng bọn họ không đồng ý. Sau đó, tôi mới dẫn người đến đây.”
Diệp Thiên Long nói vài ba câu đã trực tiếp làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện.
“Nói thế thì tất cả chuyện này là do ông làm?” Ông Trần chậm rãi nhìn về phía Diệp Thiên Long.
Đối diện đôi mắt thâm thúy như sao xa biển sâu của ông ta khiến da đầu Diệp Thiên Long không khỏi tê rần.
Tuy nhiên, Diệp Thiên Long dừng lại hai giây rồi vẫn cắn răng gật đầu.
“Ông Trần, những chuyện này đều do tôi làm. Tuy tôi biết mình có hơi xúc động nhưng tôi cũng không còn cách nào.”
Diệp Thiên Long không đề cập đến chuyện của Cao Phong mà gánh hết tất cả sai lầm về phía bản thân mình.
Ông cụ Diệp nghe vậy thì mấp máy môi định nói nhưng cuối cùng chỉ thở dài rồi không nói gì.
Tương lai của Diệp Thiên Long có lẽ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Kể cả có thể giữ được tính mạng hay không còn khó nói.
Tuy nhiên, nếu có thể bảo vệ chu toàn cho Cao Phong và Kim Tuyết Mai, chắc chắn ông ta sẽ không do dự chút nào.
Nghe được lời nói của Diệp Thiên Long, ông Trần chậm rãi nở nụ cười.
“Là một tướng quân ba sao, hẳn là ông biết ở trong quân đội, nói dối về chiến sự sẽ phải chịu hình phạt như thế nào, đúng không? Bây giờ, ông nói lại cho tôi biết. Những chuyện này có chắc chắn do một tay ông gây ra không?” Ông Trần nói xong câu này khiến Diệp Thiên Long rơi vào trạng thái im lặng.