RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3096

“Chiến thần, đây chính là chiến thần thật sự!” Trên mặt Lý tướng lá vẻ xúc động.

Diệp Thiên Long cũng híp mắt lại, trong lòng cứ tấm tắc khen.

Chàng rể này luôn khiến ông phải giật mình ngạc nhiên hết lần này đến lần khác!

“Không quan tâm đến những việc linh tinh khác, dù cậu ấy không phải con rể tôi thì thì tôi cũng cực kì thích chàng trai này!” Diệp Thiên Long nói từ tận đáy lòng.

Trước đó ông tôi giúp Cao Phong vì liên quan đến Kim Tuyết Mai.

Thế nhưng sau khi tiếp xúc với Cao Phong thì anh đã dùng năng lực của mình để dần nhận được sự tán thành của Diệp Thiên Long.

“Xoẹt!” Một nhát kiếm chém tới từ bên phải Cao Phong.

Hai mắt anh trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng nhích người đi, sau đó giơ tay ra nắm lấy cổ tay của người đó.

Thanh niên ấy vẫn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm của Cao Phong đã chém xuống.

“Phụt!” Tiếng phụt vang lên, thanh kiếm lướt ngang qua người kẻ đó.

“A!” Thanh niên áo đen nhanh chóng gào thét thảm thiết, liên tục lùi về phía sau và cứ lùi đi mãi không ngừng….

Tay kia của Cao Phong thì dính một miếng thịt, có cả máu.

Mãi đến lúc này mọi người xung quanh mới biết tại sao người đó lại la hét đau đớn đến vậy.

Thì ra không biết từ khi nào, thanh kiếm trong tay Cao Phong đã xuất hiện những lỗ hổng.

Thậm chí có vài chỗ đã được mài thành thứ bén nhọn.

Có rất nhiều vết mẻ trên thanh kiếm khiến nó trông chẳng khác gì một cái cưa bằng kim loại.

Răng cưa lướt qua da thịt chắc chắn sẽ đau khổ hơn thanh kiếm chém vào người rất nhiều!

“Ôi cái định mệnh! Anh Phong trâu bò! Anh Phong đỉnh cao!”

“Anh Phong lên lên!” Liễu Tông Trạch nhìn thấy cảnh tượng đó thì lập tức nở mày nở mặt, vênh váo hẳn nên kiềm lòng không đặng, lớn tiếng nói.

“Anh Phong! Tiến lên! Anh Phong trâu bò!”

“Anh Phong, tiến lên!”

“Anh Phong, tiến lên!”

Sau đó, hơn mười ngàn binh sĩ Phong Hạo cùng hò hét rung trời.

Cao Phong cũng liên tục rút ngắn khoảng cách với ông cụ nhà họ Diệp trong tiếng hò hét của tất cả mọi người.

Tiếng hò hét của tất cả mọi người đã cho Cao Phong một nguồn sức mạnh vô hình nào đó, tăng cho anh thật nhiều niềm tin và hi vọng.

Tất cả mọi thứ đều dồn lại một chỗ, tạo cho Cao Phong sự mạnh mẽ có thể đánh bại hết cả đất trời.

“Giết!”

Cao Phong giơ chém đỡ rồi lại chém thêm một người nữa.

Bấy giờ, hộ vệ nhà họ Diệp chặn trước mặt anh chỉ còn sót lại không tới sáu người.

“Giết! Giết! Giết!” Không biết Liễu Tông Trạch lôi đâu cờ chiến của liên minh Phong Hạo, lá cờ được mười mấy người phất lên cao thật cao, sau đó liên tục vung lên!

Đơn thương độc mã lao vào nguy hiểm, phất cờ hò rét giết vang trời!

“Giết! Giết! Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Cả chục ngàn người hò hét, cùng chung một lòng.

Bấy giờ, tuy tất cả bọn họ không thể kề vai chiến đấu với Cao Phong.

Nhưng bọn họ có thể phất cờ hò reo, có thể ở sau lưng Cao Phong cổ vũ và khích lệ tinh thần cho anh!

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng giết rung động cả đất trời như sóng to gió lớn, vang vọng cả đất trời, đinh tai nhức óc!

Sức mạnh đoàn kết của binh sĩ Phong Hạo cũng lòng người rung động.

“Sức chiến đấu mạnh mẽ, biết dẫn binh, mẹ nó đây chính xác là một hạt mầm cực kì tốt!” Lý tướng hào hứng xoa tay, càng nhìn Cao Phong càng thấy thích.

Nếu để cho Cao Phong dẫn dắt một sư đoàn như hổ như báo thế này để bảo vệ đất nước… Thì có khác gì nước nhà sẽ trăm trận trăm thắng, các nước đối địch đều không dám đụng tới nước họ dù chỉ là một ngón tay?

“Lý tướng, thế tại sao trước kia Cao tướng lại không cho Cao Kình Thiên nhập ngũ?” Cấp dưới nhịn không được hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc