Trong phòng bệnh, nghe Kim Tuyết Mai nói từng chữ như thế, Kiều Thu Vân sửng sốt suốt mười mấy giây. "Con!” Kiều Thu Vân đưa tay chỉ Kim Tuyết Mai, giận dữ nói: "Con vì thằng ngu này, vì nó mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ sao?" "Cao Phong anh ấy không phải là người ngu!" Kim
Tuyết Mai lại kêu lên. "Đừng ồn ào nữa, sợ không đủ làm trò cười cho thiên hạ à? Về nhà trước đi! Về nhà rồi hai người tha hồ ầm ĩ!" Kim Ngọc Hải nghiêm mặt nói.
Kim Tuyết Mai không nói thêm gì nữa, buông đồ vật đang cầm trong tay xuống, ngồi xổm xuống đi giày cho Cao Phong. "Mẹ, nếu mẹ thật sự không cho chúng con trở về, vậy chúng con sẽ không trở về! Chúng con sẽ thuê phòng ở bên ngoài, hoặc đi khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng được." Kim Tuyết Mai thấp giọng trả lời. "Tuyết Mai, con vừa mới tiếp quản công ty, nếu một mình dẫn Cao Phong ra ngoài ở thì công ty phải làm sao bây giờ?" Kim Ngọc Hải nhíu mày hỏi. "Con không quan tâm công ty nữa. Ai muốn thì muốn, con chỉ cần Cao Phong" Kim Tuyết Mai cúi đầu, kiên quyết trả lời. "Con! Con muốn làm mẹ tức chết à!" Kiều Thu Vân mắng to một tiếng. "Về nhà rồi lại nói tiếp! Cùng nhau về nhà nào!" Kim
Ngọc Hải đưa tay kéo Kiều Thu Vân.
Lần này, Kiều Thu Vân không nói gì nữa, tức giận đi ở phía trước.
Nếu Kim Tuyết Mai thật sự không làm chủ tịch công ty nữa, vậy thu nhập của nhà bà ta đương nhiên sẽ giảm xuống cực kì thấp. Sau khi Kim Ngọc Hải thu dọn xong đồ đạc của Kim Tuyết Mai, Kim Tuyết Mai nắm tay Cao Phong, cùng nhau xuống lầu.
Trên đường, Cao Phong tò mò đánh giá tất cả mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Rất nhiều y tá, bác sĩ, thậm chí còn có bệnh nhân ở trên hành lang đều đang nhỏ giọng nói gì đó, lén chỉ trỏ Kim Tuyết Mai.
Bọn họ cũng biết kha khá về chuyện của Cao Phong. "Ai, anh nói xem, có nhiều tiền cũng để làm gì đâu? Lúc trước khi anh ta mới nằm viện, có hơn một trăm người đến thăm anh ta." "Bây giờ đừng nói hơn một trăm người, mà là không có một ai, bị người ta bỏ rơi rồi!" "Nhưng cô gái này lại là một người rất tốt, vẫn bằng lòng tiếp tục chăm sóc, cũng không biết sau này sẽ như thế nào." "Sau này? Đi theo một kẻ ngu như vậy, đây không phải là tự rước họa vào thân à, ai..."
Nghe mọi người xung quanh nhỏ giọng thảo luận, trong lòng Kim Tuyết Mai Tâm cảm thấy vô cùng khó chịu, cô cúi đầu theo bản năng, nước mắt làm mờ cả tầm nhìn.
Trước kia, nếu cô buồn chuyện gì thì có thể nói hết cho Cao Phong nghe, Cao Phong chắc chắn sẽ dịu dàng an ủi cô.
Nhưng bây giờ, cô phải kể khổ với Cao Phong như thế nào đây?
Cao Phong chỉ có trí thông minh của trẻ con tám tuổi, làm sao nghe hiểu được những chuyện như vậy?
Kim Tuyết Mai cúi đầu không nói một lời nào đi về phía trước, sau mấy giây thì đột nhiên lấy tay lau sạch nước mắt, tiếp tục ngẩng đầu lên.
Ngẩng đầu đối mặt, thản nhiên chấp nhận tất cả.
Cô đã suy nghĩ xong xuôi, đây là con đường do chính bản thân cô lựa chọn.
Chỉ cần dẫn theo Cao Phong, sau này sẽ có nhiều người chế giễu và chỉ trỏ cô hơn nữa.
Nhưng, cô không hối hận, cũng không oán trách.
Nghĩ tới đây, Kim Tuyết Mai nắm chặt tay Cao Phong hơn một chút.
Ở dưới lầu, Kiều Thu Vân trừng mắt, không nói gì ngồi vào trong xe. "Hừ! Trước đó xung quanh đây có nhiều vệ sĩ như vậy, bây giờ bọn họ ở đâu hết rồi?" "Đây chính là hiện thực! Dù các người có chịu chấp nhận hay không, đây vẫn là hiện thực!" Kiều Thu Vân không nhịn được, hừ lạnh một tiếng.
Kim Tuyết Mai không nói lời nào, đưa Cao Phong vào trong xe, sau đó mình cũng leo lên xe đóng cửa lại.
Kim Ngọc Hải nhìn thoáng qua Cao Phong đang chơi Siêu Nhân Điện Quang bằng kính chiếu hậu, than nhẹ một tiếng rồi nói: "Tất cả ngồi đàng hoàng đi, ngồi xong rồi chúng ta sẽ khởi hành."
Xe chậm rãi khởi động, rời đi Bệnh viện số một của thành phố Hà Nội.
Lúc đến, một trăm chiếc xe sang trọng, mấy trăm người hộ tống. Lúc đi, chỉ có một chiếc xe cô độc chạy trên đường, bị người ta ghẻ lạnh.
Nhưng, ở nơi mà cả gia đình Kim Tuyết Mai không thấy được, có rất nhiều vệ sĩ áo đen lập tức khởi động xe, lặng lẽ đi theo.
Những người này đương nhiên là do Lâm Vạn Quân phái tới, là những nhân viên âm thầm bảo vệ cho Cao Phong. "Tuyết Mai, mẹ cảnh cáo con trước nếu con có ý định nhờ mẹ giúp con chăm sóc Cao Phong, mẹ sẽ không giúp đâu."
Xe vừa mới lái ra khỏi bệnh viện, Kiều Thu Vân đã mở lời. "Không cần bất kì ai trong mọi người chăm sóc, một mình con là được." Thái độ của Kim Tuyết Mai rất kiên quyết. "Một mình con? Một mình con chăm sóc như thế nào? Từ bỏ công ty thật à? Ngươi không cần đi làm sao?" Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng. "Vậy con sẽ mang theo Cao Phong đi làm chung với minh, không cần hai người phải quan tâm!" "Đồng thời con cũng nói cho hai người biết, nếu hai người bắt nạt Cao Phong ở sau lưng con, con sẽ ngay lập tức dẫn Cao Phong rời khỏi nhà!"
Kim Tuyết Mai cần môi, đã rất nhiều năm rồi cô mới nói chuyện Kiều Thu Vân bằng giọng điệu này. Kiều Thu Vân còn định nói gì đó nhưng đã bị Kim
Tuyết Mai giành trước. "Vì con, anh ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức. "Ba năm qua con nợ anh ấy rất nhiều! Bây giờ, đến lúc con trả nợ, con sẽ không trốn tránh."
Nghe Kim Tuyết Mai nói như vậy, Kiều Thu Vân giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Kim Tuyết Mai nói xong câu này, trong xe không còn ai nói chuyện, hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Cao Phong cũng rất yên tĩnh, không đòi chơi đồ chơi nữa.
Trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy hơi đau lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay Cao Phong đặt lên trên đùi của mình, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Dưới bóng đêm, lúc này cửa hàng ở mặt tiền hai bên đường phố mặt đều sáng lên ánh đèn.
Người đi trên đường vừa cười nói chuyện, vừa ngắm nhìn phong cảnh ven đường.
Trên đường đầy xe, ánh đèn lấp lóe, xe tới xe đi.
Tất cả vẫn như vậy, hoàn toàn giống như trước đây. Bữa tiệc sinh nhật chấn động toàn thành phố vài ngày trước tựa như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, chớp mắt đã trôi qua.
Nhưng, dù có trôi qua bao lâu, ngày hôm đó vẫn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Kim Tuyết Mai. "Ủa? Tại sao đèn đường ở đoạn đường này lại hư mất rồi? Lúc bố tới vẫn còn sáng mà..."
Bỗng nhiên, Kim Ngọc Hải lẩm bẩm một câu, cắt ngang mạch suy nghĩ của Kim Tuyết Mai. Chẳng biết từ khi nào, Kim Ngọc Hải đã ngoặt vào một con đường vắng vẻ. Trên đường hầu như không có đèn,
Kim Ngọc Hải không thể không bật đèn xe.
May là đèn xe của chiếc Bentley này có cường độ sáng rất lớn, cho nên cũng không ảnh hưởng gì đến hành trình của bọn họ. "Tuyết Mai, tôi sợ..."
Cao Phong đang chơi đồ chơi bỗng nhiên ngẩng đầu thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng dựa người lại gần Kim Tuyết Mai. "Không sao, không sao, đừng sợ! Cao Phong ngoan!" Kim Tuyết Mai nhanh chóng kéo Cao Phong vào trong ngực, cũng mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Hừ! Thật vô dụng!" Kiều Thu Vân lại lần nữa hừ lạnh một tiếng.
Chẳng biết từ lúc nào, mặt trăng bên trời đã chậm rãi trốn sau tầng mây. Một đám mây đen như mực đã che kín toàn bộ mặt trăng.
Trong lòng Kim Tuyết Mai bỗng nhiên cũng sinh ra một thứ cảm giác không thoải mái, nhưng lại không thể nói đó là cảm giác gì. "Bố, lái nhanh lên đi, lái qua đoạn đường này." Kim Tuyết Mai nói một câu "Được!" Kim Ngọc Hải lên tiếng, sau đó giảm chân ga, tăng tốc độ xe.
Nhưng vừa mới tăng tốc được mười mấy giây, Kim Ngọc Hải bỗng nhiên giẫm vào phanh, cơ thể của mấy người ở trong xe đều bị chấn động.
Cao Phong ôm chặt lấy Kim Tuyết Mai, giống như thú con bị hoảng sợ, trừng lớn mắt nhìn khắp bốn phía "Sao vậy bố?”Kim Tuyết Mai vội vàng hỏi. "Đăng trước có cái gì đó.." Kim Ngọc Hải nhíu mày, nhìn về phía trước, giọng hơi căng thẳng, nói.
Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Mai nghe thấy thế cũng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bốn người đàn ông cao lớn mặc áo đen đang đứng ở giữa đường, đốt một cái gì đó ở giữa. Truyện Việt Nam
Ảnh lửa lượn lờ giữa được, còn có ngọn lửa đang không ngừng dâng lên cao.
Bốn tên áo đen đều cầm trong tay một xấp gì đó, không ngừng ném vào trong đống lửa. "Bọn họ đang đốt vàng mã à?" Kim Ngọc Hải hơi kinh ngạc, lẩm bẩm.