RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1896

Đi theo phía sau anh ta là sáu người đàn ông vạm vỡ, còn có một người nữ thư ký mặc trang phục nghề nghiệp màu trắng.

Sau đó thì có hai người canh cửa mặt hốt hoảng đến đây để ngăn cản.

“Các người không thể đi vào, nhất định phải có thư mới mới được vào.” Người giữ cửa một bên ngăn cản lấy đám người, một bên trên mặt khẩn trương nhìn sang Gia Cát Kiến Nguyên.

Nhưng mà khi nhìn thấy mấy tên thanh niên này thì trong nháy mắt Thi Tống Văn ngu ngơ ngay tại chỗ.

Ngay cả Gia Cát Kiến Nguyên cũng đột nhiên trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn xem người đang đi tới.

Hai người giữ cửa kia còn tưởng Gia Cát Kiến Nguyên đang tức giận, thì một lần nữa vội vàng đi tiến lên ngăn cản, nhìn chằm chằm vào mấy người này.

“Dừng tay!!”

Bỗng nhiên Gia Cát Kiến Nguyên hô một tiếng, ông ta cũng vội vàng bước đi tới.

“Ai nha! Cậu Jackson!!” Trên khuôn mặt của Gia Cát Kiến Nguyên tràn đầy kinh ngạc, đối với người thanh niên đi phía trước kia vươn hai tay ra.

Sau khi thấy được cảnh này, hai người giữ cửa cùng người bảo vệ của dòng họ Gia Cát, trong nháy mắt đứng vững lại, không còn dám tiếp tục ngăn cản.

Mà rất nhiều khách mời trong sân tụ tập này, liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt.

Lúc vừa rồi bọn họ còn cảm thấy người thanh niên này có chút quen mặt, bây giờ nghe Gia Cát Kiến Nguyên nói như vậy, bọn họ cũng nghĩ ra.

Cậu thanh niên chừng ba mươi tuổi này, chính là tổng giám đốc của công ty đa quốc gia tập đoàn Hà Đô khu vực châu Á- Thái Bình Dương, Lý Khải Kiệt nha!

Toàn bộ phân bộ của tập đoàn Hà Đô ở Việt Nam, đều thuộc sự quản lí của Lý Khải Kiệt.

Nhưng mà Thi Tống Văn có lại hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là nhân viên cấp dưới của Lý Khải Kiệt mà thôi.

Trên mặt của Cao Phong lúc này tràn đầy kinh ngạc, sau đó liền lộ ra nụ cười.

Thời gian qua lâu như vậy, mà một lần nữa nhìn thấy Lý Khải Kiệt, cũng khiến trong lòng của Cao Phong dâng lên một đoạn hồi ức.

Lúc trước kể từ khi tạm biệt ở Hà Nội, thời gian đã hơn mấy tháng trôi qua rồi.

Khi đó Cao Phong bị ép phải rời khỏi thành phố Hà Nội, Lý Khải Kiệt luôn âm thầm giúp đỡ không ít việc.

Những ân tình này, Cao Phong luôn ghi nhớ trong lòng.

Tuy rằng anh ta cũng chỉ vì lợi ích, nhưng anh ta cũng thực sự đã làm những việc này cho Cao Phong, về điểm này không ai có thể xóa đi được.

Mà ngay lúc này cả người Thi Tống Văn giống như bị điện giật, ông ta không nghĩ tới việc Lý Khải Kiệt sẽ xuất hiện ngay lúc này, lại còn xuất hiện ở bữa tiệc mừng thọ của dòng họ Gia Cát nha!

“Cái này, cái này, cậu chủ Jackson…” Thi Tống Văn kinh sợ hô một tiếng.

Lý Khải Kiệt cũng không vội vàng nói chuyện cùng với Thi Tinh Văn, căn bản còn coi Thi Tống Văn như người không đáng để nhắc đến.

“Ông chủ Gia Cát, tôi không có thư mời, không biết có thể hay không tiến vào bên trong nơi này?” Lý Khải Kiệt đầu tiên nhìn Cao Phong một chút, sau đó cùng năm tay với Gia Cát Kiến Nguyên nói.

“Đương nhiên là có thể rồi! Đây chính là vinh hạnh của chúng tôi, cậu chủ Jackson xin mời!” Gia Cát Kiến Nguyên cởi mở cười một tiếng, lúc này liền mời Lý Khải Kiệt vào trong sân.

Lý Khải Kiệt nói một câu cảm ơn, sau đó trực tiếp đi hướng về phía của Cao Phong.

Khi đi đến gần Thi Tống Văn, bước chân của Lý Khải Kiệt chậm rãi dừng lại.

“Cậu chủ Jackson, tôi tưởng rằng cậu buổi chiều mới đến…” Thi Tống Văn vội vàng giải thích một câu với khuôn mặt như muốn khóc.

Tối đêm hôm qua không biết Lý Khải Kiệt không biết có chuyện gì, bỗng nhiên gọi điện thoại tới bảo rằng hôm nay muốn tới kinh đô Hà Nội một chuyến.

Bình luận

Truyện đang đọc