Chương 890
“Không tiền không thế, vậy cậu lấy gì ra đòi lại công lý? Được rồi, tôi không có thời gian nói chuyện với cậu, hôm nay cũng không có gì để nói cả, cậu mau về đi.” Mao Quang Phi xua tay rồi quay người định rời đi.
“Quản đốc Mao đừng vội rời đi như vậy, hai tờ tiền này ông xem chút đi, liệu có phải ông đưa nhầm cho tôi không?”
Cao Phong chậm rãi lấy hai tờ tiền trong túi ra và giơ lên trước mặt Mao Quang Phi.
Mao Quang Phi nhìn về phía bộ phận dự án, sau đó nghiến răng quay đầu lại nhìn Cao Phong, nói: “Tiền gì? Cậu có thôi đi không?”
“Tôi nói cho cậu hay, hôm nay tôi có việc, cậu mà làm lỡ việc của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu thành tên tàn phế.”
Giọng điệu của Mao Quang Phi ẩn chứa sự uy hiếp.
“Bốn trăm nghìn này, quản đốc Mao đừng ép tôi.” nụ cười trên mặt Cao Phong biến mất.
“Tôi ép cậu gì chứ? Làm sao? Cậu muốn đánh tôi à?” Mao Quang Phi cau mày, sốt ruột nhìn cao Phong.
Khỏi phải nói, Mao Quang Phi yêu tiền như yêu mạng sống của mình vậy, cho dù ông ta không quan tâm đến bốn trăm nghìn kia đi chăng nữa, thì ông ta cũng sẽ không trả cho Cao Phong.
Nếu mà đưa cho Cao Phong, chẳng phải là ông ta thừa nhận chuyện mình đưa tiên giả sao?
Với bốn trăm nghìn này, đi đến tiệm gội đầu tìm một gái, không phải tốt hơn sao?
“Bốn trăm nghìn này, là ông đưa tôi đúng không?” Cao Phong bước lên một bước và giơ tờ tiên trong tay lên.
“Cậu đừng có ở đây gây sự với tôi nữa. Nếu tôi đưa cậu tiền giả, vậy sao hôm qua cậu không nói trực tiếp với tôi luôn?”
Mao Quang Phi trừng mắt lên, sau đó hạ thấp giọng giễu cợt: “Cho dù là tôi có đưa cậu, vậy thì cậu có thể làm gì tôi?”
Nghe xong, Cao Phong chậm rãi nhét bốn trăm nghìn vào túi.
Lúc này, nhiều người công nhân nhìn thấy cảnh này liền vây quanh lại xem.
Trong số đó, có vài người công nhân từng vác xi măng cùng với Cao Phong.
Mấy ngày làm việc cùng nhau, họ đều có ấn tượng tốt với anh.
Thấy Cao Phong đang tranh cãi với Mạo Quang Phi, mọi người có chút lo lắng liền đi tới xem.
Nhìn thấy ngày càng nhiều người túm tụm lại xem, Mao Quang Phi muốn xoay người rời đi. Chuyện này mà làm lớn lên thì sẽ không có lợi cho ông ta.
“Nhóc à! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu biết điều thì đừng có ở đây đôi co với tôi nữa.
“Nếu cậu còn một mực tiếp tục, tôi đây sẽ tìm người dạy cho cậu bài học đấy!”
Mao Quang Phi hạ thấp giọng, ngữ khí ông ta tràn đầy sự đe dọa, sau đó ông ta quay người đi về phía bộ phận dự án.
Mao Quang Phi lúc này thực sự khinh thường.
Những người công nhân tầng lớp thấp như Cao Phong, ông không biết đã xử bao tên rồi.
Trước đây, cũng có người đến tìm ông, kết quả là một xu cũng không lấy được.
Ông đã tự mình đưa cho Cao Phong một triệu đã là tận tình tận nghĩa với cậu ta rồi.
“Phù”
Mao Quang Phi đội mũ bảo hộ, vừa đi vừa nhổ nước bọt.
“Mao Quang Phi, quay đầu lại đây!
Đột nhiên phía sau lưng Mao Quang Phi có một giọng nói lớn truyền tới, giống như sấm sét rền vang vậy, cơ thể ông ta run lên trong sự sợ hãi. Cơ thể ông quay lại trong vô thức, nhìn về phía sau.
“Xoet!”
Vừa quay người lại thì một nắm đấm to như bao cát lao vào mặt ông.
“Bum!”
Nằm đẩm lao tới quá nhanh, quá dứt khoát và đúng trọng điểm khiến cho Mao Quang Phi không kịp phản ứng lại.
Một phát đấm mạnh vào mặt Mao Quang Phi.
“Vèo!”
Nhìn chiếc mũ bảo hộ của Mao Quang Phi đang đội trên đầu bị cú đấm này làm cong queo rồi bay ra ngoài. Chiếc mũ bảo hộ bay bảy tám mét trước khi đáp xuống đất, sau đó lăn lông lốc năm sáu mét rồi mời dừng lại. Tất cả công nhân xung quanh đều há hốc m, måt tron tròn.
Một con quỷ hút máu như Mao Quang Phi lại bị đánh?
Chỉ cần nhìn khoảng cách mà chiếc mũ bảo hộ bay ra, là có thể biết cú đấm vừa rồi kinh hoàng như thế nào!