Chương 2878
Liễu Tông Trạch không thể kiềm được nước mắt nữa đành từ từ lấy ra một con dao găm cực kỳ sắc bén và đặt nó lên trên ngón tay của Cao Anh Hạo.
“Nhưng mà, chính mày đã không cho cô ấy có được cơ hội này!”
“Tại sao mày lại ép buộc cô ấy giết anh Phong, giết anh tao, tại sao?”
Giọng của Liễu Tông Trạch trầm xuống, anh ta đột ngột nghiến răng, lòng bàn tay lập tức ấn mạnh xuống.
“Rắc rắc!”
Một âm thanh giòn dã vang lên, ngón cái tay trái của Cao Anh Hạo đã bị Liễu Tông Trạch chặt đứt.
“A!”
Trên đảo nhà họ Cao không ngừng có tiếng kêu phát ra giống như tiếng lợn bị chọc tiết.
“Đừng lo lắng, tao còn có chuyện muốn nói với mày.”
Ánh mắt Liễu Tông Trạch rưng rưng, tiếp tục giẫm lên lòng bàn tay Cao Anh Hạo, cầm con dao găm trong tay.
Cao Phong từ từ thu hồi ánh mắt, thở dài một tiếng, châm một điếu thuốc cho mình, sau đó quay đầu nhìn chiến trường phía sau.
Vào lúc này, cuộc chiến giữa Long Tuấn Hạo và thủ hạ của Cao Anh Hạo đang dần trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết.
Hơn trăm binh sĩ Phong Hạo, ai ai cũng gào thét rung trời, trên mặt trên người tràn đầy máu tươi.
Long Tuấn Hạo bị thương ở chân, nhưng anh ta lúc này đang rất hưng phấn, thậm chí quên cả đau đớn, dao găm trong tay linh hoạt như rắn độc.
“Đi chết đi!”
Long Tuấn Hạo đột nhiên nhảy lên, dao găm trong tay càn quét một vòng, tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Giống như gió thu quét qua làm lá rụng không ngừng, ba tên binh sĩ của nhà họ Cao lập tức lùi lại, ôm chặt lấy cổ của mình rồi ngã nhào một tiếng xuống đất.
Năm năm trước, Long Tuấn Hạo đã một mình xông vào Tam giác vàng, trà trộn trong đó bao nhiêu năm, dốc sức lập ra thế lực của riêng mình.
Sau này, có được sự hỗ trợ vô cùng hùng hậu từ Cao Phong thì càng như hổ mọc thêm cánh, nhanh chóng vươn lên.
Trong quá trình này, sức chiến đấu của Long Tuấn Hạo cũng không ngừng tăng lên, mối lần ra chiến trường là một lần đột phá cực hạn, sức chiến đấu của anh ta cũng tăng lên rất nhiều.
Bởi vậy, ở trong mắt anh ta, đám tay chân của nhà họ Cao trước mặt này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Long Tuấn Hạo dẫn dắt một trăm binh sĩ Phong Hạo, đánh với ba trăm binh sĩ nhà họ Cao lại không hề bị rơi xuống thế hạ phong, liên tục chém mấy chục người khiến kẻ thù sợ hãi bỏ chạy.
Vốn cho là người đông hơn bên Long Tuấn Hạo gấp ba lần thì có thể dễ dàng nghiền ép anh ta
Nhưng sau khi đụng độ, họ mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ cỡ nào.
Các binh sĩ Phong Hạo, ai cũng có bộ dạng lấy một địch mười thì không nói. Vốn dĩ họ không phải đối thủ của những người này.
Chẳng mấy chốc, hơn một nửa trong số ba trăm tên đàn em nhà họ Cao bị chém đầu, những người còn lại đều vô cùng sợ hãi, không còn ý định chiến đấu nữa.
Một người chạy trốn, mọi người theo sau.
Chỉ trong nháy mắt đã vứt hết vũ khí mà chạy tán loạn.
Tuy nhiên, binh sĩ nhà họ Cao khác có thể không giết, nhưng những người này nhất định không thể bỏ lại được.
“Ông đây tôn trọng lòng trung thành của mấy người, nhưng mấy người đã theo nhầm người!”
“Giết!”
Long Tuấn Hạo trợn to hai mắt, bước về trước, dùng dao găm đâm xuống.
Những binh sĩ Phong Hạo không nói hai lời mà đi theo, dao cũng theo đó mà vung lên.
Khi lưỡi dao lướt qua thì một người rồi lại một người gục xuống.
Lưỡi dao trắng muốt đâm xuống, đến lúc rút ra đã nhuộm đầy máu tươi, không ai có thể chống cự quá mười giây.
Năm phút trôi qua.
Hiện trường cuộc chiến rốt cuộc cũng yên tĩnh, tiếng la hét cũng dần biến mất.
Tất cả những người nên giết đều đã chết.
Những người không bị giết thì chỉ biết đứng xa xa tránh né, cho dù muốn hét lên cũng chỉ có thể nhịn.
Lỡ như để đám người Long Tuấn Hạo phát hiện e là kết cục cũng sẽ giống như mấy người kia.