RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1900

“Chính là như vậy! Chúng ta nhất định phải đối phó với anh ta, ở kinh đô Hà Nội này lâu như vậy, có ai đã đánh được chúng ta đâu?” Lê Tiểu Quyền cũng hừ lạnh một tiếng nói.

Thương Tuấn Hồng cùng với Lê Tiểu Quyền bắt đầu tiếp tục thương lượng kế hoạch đối phó với Cao Phong như thế nào.

Bữa tiệc mừng thọ tiếp tục được tiến hành, nhưng bầu không khí nhiều hay ít cũng có phần khác hơn.

Gia Cát Kiến Nguyên vì muốn cải thiện bầu không khí thế là để chuyện môn mời đến các diễn viên nổi tiếng để biểu diễn tiết mục trên sân khấu.

Đợi bầu không khí được huy động không sai biệt lắm, đám người của dòng họ Gia Cát lúc này mới đứng cùng một chỗ nghênh đón ông cụ Gia Cát bước ra.

Lúc ông cụ Gia Cát bước ra thì toàn bộ khách mời đều đứng dậy nghênh đón.

Mặc kệ là bọn người Cao Phong hay bọn người vẫn luôn kiêu ngạo Lê Tiểu Quyền, đều phải đứng lên nghênh đón, đối với ông cụ Gia Cát là đang biểu lộ sự tôn kính.

Dù sao đối với những ông cụ này, lúc trước đều là vì đất nước Việt Nam lập vô số công lao.

Nói không có chút nào khoa trương, đất nước Việt Nam có được ngày hôm nay, có thể hòa bình ổn định như vậy, đều có một phần công lao của những người già này tay cầm súng, tay cầm đao ra trận đánh giặc.

Rất nhanh liền có một ông cụ tóc hoa râm, mặc một bộ quần áo cổ phục, trong tay chống một cây quải trượng, được đám người trong dòng họ Gia Cát nâng đỡ, đang chậm rãi đi ra.

Tóc của ông cụ Gia Cát đã hoa râm, trên mặt cũng đầy những nếp nhăn, nhìn vẻ già nua đã hiển thị rõ.

Nhưng mà đôi mắt kia vẫn như một đôi vực sâu thâm thúy, lại càng giống như ánh đèn điện, nếu như nhìn liếc qua, đều để lại cho người ta nhịn không được mà nổi lên một nỗi sợ hãi

“Ông cụ Gia Cát cả đời này chinh chiến, có thể nói chính là anh hùng thực sự!” Khổng Duệ Chí khen ngợi một tiếng, khắp khuôn mặt tràn đầy sự kính sợ.

Cao Phong khẽ gật đầu.

Ông cụ nhà họ Cao năm đó cũng như vậy, vì đất nước Việt Nam mà nam chinh bắc chiến, lập được bao nhiêu chiến công hiển hách.

Đối với những người như thế này, Cao Phong sẽ kính trọng phát ra từ sâu trong nội tâm.

“Chào ông cụ Gia Cát! Chúc ông cụ Gia Cát thọ như cây thông Nam Sơn mãi không già, phúc như nguồn nước ở bi*n đ*ng mãi không bao giờ cạn.”

Một người đàn ông trung niên tuổi tác dưới năm mươi, chắp tay nói với ông cụ Gia Cát.

“Chúc ông cụ Gia Cát thọ như cây thông Nam Sơn mãi không già, phúc như nguồn nước của Đông Hải mãi không cạn!”

Chỉ trong một thoáng mà toàn trường đều đồng loạt vang lên âm thanh chúc thọ.

Ông cụ Gia Cát cởi mở cười một tiếng, nói: “Cảm ơn các vị khách mời đã bỏ chút thời gian lịch trình bận rộn đến tham gia bữa tiệc mừng thọ của tôi.”

“Tôi cũng không muốn nói nhiều lời khách sáo, hôm nay các vị cứ ăn ngon uống say, sau này có gì cần trợ giúp, cũng có thể cùng nói chuyện với dòng họ của chúng tôi.”

“Hôm nay có mặt ở đây đều là bạn bè của dòng họ Gia Cát chúng tôi, đối với sự giúp đỡ của những người bạn như các vị, việc mà chúng tôi có thể giúp thì sẽ giúp, rất ít khi từ chối.”

Lời nói này dẫn tới một trận vỗ tay của một đám người.

Đồng thời tất cả mọi người đều biết, lời nói này của ông cụ Gia Cát xác thực sự không phải lời khách sáo, mà thực sự là lời nói thật lòng.

Dòng họ Gia Cát rất ít khi cùng với người khác tranh đoạt thứ gì, thế nên đối với lời xin giúp đỡ từ bạn bè, cũng có thể giúp được thì chắc chắn sẽ giúp, rất ít khi từ chối người khác.

Có thể dùng hai chữ để hình dung tích cách của ông cụ Gia Cát, đó chính là phóng khoáng, làm người phi thương hào sảng.

Ông cụ Gia Cát được mọi người nâng đỡ, ngồi ở một ghế bành thái sư, mặt mỉm cười nhìn ra giữa sân.

Mà trong khoảng thời gian trống trải này, có không ít khách mời vẫn đến đây chúc thọ.

Bình luận

Truyện đang đọc