RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3838

Không đợi Cao Phong nói chuyện, Long Tuấn Hạo lập tức tiến lên một bước, hạ giọng nói: “Không phải anh nói với tôi, ứng xử phải có điểm mấu chốt à?”

Cao Phong để hai tay ở sau lưng, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ kia, lạnh nhạt nói: “Nhìn một lát đi.”

“… Được rồi!” Long Tuấn Hạo nghiến răng gật đầu.

“Các người muốn chém muốn giết muốn róc thịt, tất nhiên là muốn làm gì cũng được.”

“Tôi sẽ không đi theo bất cứ người nào.”

Người phụ nữ mặc đồ đen hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nâng cao mặt nhìn bầu trời đêm.

Giọng điệu vô cùng cường thế, bộ dạng như nghển cổ chịu chết.

“Con bà nó, đúng là cho mặt mũi mà lên mặt!”

Sĩ quan phụ tá của Mạnh Tuấn Phi tức giận mắng, sau đó đi lên nắm tóc người phụ nữ mặc đồ đen.

“Khụ.”

Cao Phong nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

“Pằng pằng pằng pằng pằng!”

Sau tiếng ho khan này, đột nhiên vang lên tiếng súng kịch liệt.

Đám Mạnh Tuấn Phi giơ hai tay ôm đầu theo bản năng, sau đó nhìn về phía truyền tới âm thanh.

Chỉ thấy Long Tuấn Hạo cầm súng tự động trong tay, bắn loạn về phía bầu trời đêm.

Đám Mạnh Tuấn Phi chậm rãi bỏ tay xuống, trên mặt tràn ngập nghi ngờ nhìn Long Tuấn Hạo.

“Con mẹ nó đủ rồi, nhanh xử lý chuyện này, chúng ta còn có chuyện lớn cần phải làm.”

“Đám người các anh, tên nào dám nói một câu, toàn bộ đứng đợi chờ chết đi.”

Long Tuấn Hạo giơ súng tự động lên, ngón tay chỉ mấy trăm tù binh.

Ở trong lòng Long Tuấn Hạo, anh ta có thể cho địch chết một cách thống khoái.

Nhưng đám Mạnh Tuấn Phi muốn nhục nhã người phụ nữ này, anh ta không nhìn nổi.

Nhìn bộ dạng như hung thần ác sát của Long Tuấn Hạo, mấy trăm tù binh lập tức tụ tập lại, vẻ mặt vô cùng kích động.

“Cậu Phong, chuyện này…”

Mạnh Tuấn Phi có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn Cao Phong hỏi.

Cao Phong liếc Mạnh Tuấn Phi một cái, nhưng không nói gì thêm, mà quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo.

Mạnh Tuấn Phi cũng không nói gì, mà đám thuộc hạ của ông ta thì khẽ nhíu mày, trong mắt xuất hiện chút bất mãn.

Nhưng hiện giờ Mạnh Tuấn Phi không hé răng, bọn họ chỉ có thể tạm kìm nén.

“Con mẹ nó đều đứng vững, bây giờ tôi tiễn các người đi.”

Long Tuấn Hạo chỉ đám tù binh này, lúc này thay băng đạn mới.

“Rầm!”

“Anh trai, thả tôi đi, bảo tôi làm gì cũng được hết!”

Một tù binh lúc này quỳ gối trên đất, trên gương mặt tràn ngập vẻ cầu xin.

“Rầm rầm rầm!”

Ngay sau đó, lại có một tù binh hai đầu gối chạm đất.

Mấy trăm tù binh, toàn bộ đều nức nở khóc lóc xin tha, khóc kêu cha gọi mẹ.

Nhưng người phụ nữ mặc đồ đen kia, vẻ mặt không đổi, vẫn đứng yên tại chỗ.

Lúc này đám tù binh ở xung quanh cô ta, toàn bộ đều quỳ gối xuống đất, đau khổ xin tha cho.

Mà cô ta không khóc không nháo, cứ đứng yên tại chỗ như vậy, khiến người ta có cảm giác như hạc ở trong bầy gà.

Trong mắt lộ ra cứng rắn, thản nhiên, lại càng hấp dẫn sự chú ý.

“Nổ súng.”

Cao Phong nhìn người phụ nữ mặc đồ đen một cái, lạnh nhạt nói.

Long Tuấn Hạo hơi do dự, nhưng vẫn bóp cò.

“Pằng pằng pằng pằng pằng!”

Ngọn lửa phun từ trong khẩu súng ra, đạn chui ra khỏi nòng.

Chỉ trong nháy mắt, bảy tám tù binh ngã xuống đất.

Mà người phụ nữ mặc đồ đen kia, vậy mà vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả biểu cảm đều không có một chút thay đổi.

Giống như cho dù xảy ra chuyện gì, cô ta sẽ thản nhiên đối mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc