RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2525

Anh ta hoàn toàn không thể hiểu được tại sao Liễu Tông Trạch lại si mê Cao Mỹ Lệ tới mức như vậy. Chẳng nhẽ trên đời này thực sự tồn tại loại tình cảm “vừa gặp đã yêu, chung thủy một đời” à?

Lâm Vạn Quân khẽ lắc đầu, người ngoài có thể nói gì được về chuyện tình cảm của đối phương đây hả?

“Nếu người ngoài có thể can ngăn tình cảm của kẻ trong cuộc thì cũng sẽ không tồn tại một Trụ Vương trong thời cổ đại rồi.”

Lâm Vạn Quân cười bất đắc dĩ một tiếng rồi sau đó nói với Long Tuấn Hạo một số kế hoạch trước khi rời khỏi phòng làm việc của anh ta.

Đường Hai Bà Trưng, Thành phố Hà Nội.

Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ đang nắm tay nhau, chậm rãi bước đi.

“Mỹ Lệ, em ăn kẹo không?” Bây giờ Liễu Tông Trạch đang cảm thấy vô cùng hân hoan nên anh ta không biết phải nói gì mới đúng.

Hôm nay Cao Mỹ Lệ lại chủ động nắm tay Liễu Tông Trạch, thậm chí còn vô thức dựa sát vào người anh ta khiến đáy lòng anh ta như nở hoa.

“Em không muốn ăn.” Cao Mỹ Lệ lắc đầu thật khẽ, dù không trang điểm nhưng cô ta vẫn rất xinh đẹp. Nhưng trên khuôn mặt ấy phảng phất như có một nỗi tâm sự đang chất chứa.

“Em sao thế? Có chuyện gì khó khăn à?”

Liễu Tông Trạch vội vàng đứng lại, chăm chú nhìn Cao Mỹ Lệ rồi nói: “Mỹ Lệ, nếu có khó khăn gì thì em phải nói cho anh biết đấy nhé. Cứ tin ở anh, chỉ cần là chuyện trong Thành phố Hà Nội thì anh đều có thể giải quyết được. Cứ coi như đó là chuyện mà anh không thể giải quyết thì còn có anh Phong che chở cho anh mà.”

“Không…” Cao Mỹ Lệ chậm rãi cúi đầu rồi nói: “Chẳng qua chỉ là em thấy bản thân mình không xứng với anh, vậy mà em còn ở lại bên cạnh anh mà mặt dày chờ đợi…”

Giọng nói của cô ta nhỏ dần, trên mặt thì tràn ngập vẻ tủi thân. Cô ta bày ra bộ dạng vô cùng mềm yếu khiến Liễu Tông Trạch cảm thấy đau lòng ngày tức khắc.

“Đừng, em đừng nói như vậy, anh không hề cảm thấy thế đâu, sao em lại có suy nghĩ như thế cơ chứ?” Liễu Tông Trạch vội vàng hỏi.

“Không phải tại em muốn nghĩ như vậy đâu, là người khác nói như vậy đấy chứ.” Cao Mỹ Lệ cúi đầu rồi nhẹ nhàng nói.

“Ai? Là ai nói như vậy? Em nói cho anh biết là kẻ nào nói, anh sẽ đi giết nó ngay lập tức.” Liễu Tông Trạch khẽ gầm lên.

“Không không, không có ai nói như vậy cả.” Cao Mỹ Lệ vội vàng kéo cánh tay của Liễu Tông Trạch rồi nhẹ giọng khuyên nhủ, như thể cô ta đang sợ Liễu Tông Trạch bị kích động sẽ làm ra chuyện gì đó không đúng vậy.

“Em nói đi, là ai nói những lời đó?” Liễu Tông Trạch vẫn không chịu buông tha.

Cao Mỹ Lệ muốn nói lại thôi, sau đó cô ta lắc đầu than nhẹ một câu: “Em không nói đâu, em không muốn vì bản thân mà làm ảnh hưởng đến các anh… Nếu thật sự không thể, vậy thì từ nay về sau chúng ta không cần liên lạc với nhau nữa.”

Liễu Tông Trạch trợn trừng hai mắt, anh ta vội vàng kéo Cao Mỹ Lệ tới một con hẻm nhỏ ít người qua lại rồi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Em nói cho anh biết đi.”

“Em…” Cao Mỹ Lệ im lặng rất lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: “Hôm qua anh Phong hỏi em rằng em có thấy em và anh xứng đôi không. Anh Phong hỏi câu đó làm em nghĩ ngợi, có thể là anh ấy đang ám chỉ em không xứng với anh.”

“Anh ấy hỏi lúc nào cơ?” Liễu Tông Trạch nghe cô ta nói vậy thì hơi sững người.

Liễu Tông Trạch nhớ hôm qua lúc anh ta gọi điện cho Cao Phong thì ý của Cao Phong là muốn anh ta và Cao Mỹ Lệ quay lại với nhau như trước.

“Thì tối hôm qua, sau khi anh đưa em về thì anh ấy gọi điện cho em hỏi câu đó.” Cao Mỹ Lệ lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Liễu Tông Trạch rồi vội vàng nói.

Liễu Tông Trạch sững người tầm hai giây rồi nói: “Này, chắc chắn là em hiểu lầm rồi, anh Phong chỉ quan tâm tới chuyện của chúng ta nên mới không nhịn được mà hỏi nhiều hơn một chút thôi. Nếu chúng ta chỉ là người qua đường thì anh ấy thậm chí còn không có thời gian để quan tâm ấy chứ.”

Cao Mỹ Lệ khẽ nói: “Nhưng anh ấy gọi em đến khách sạn làm gì? Anh không hỏi anh ấy à?”

“Ừ, đúng là anh chưa từng hỏi về chuyện này.” Liễu Tông Trạch gãi đầu gãi tai.

“Nếu anh có hỏi thì anh ấy cũng sẽ chẳng thừa nhận đâu.” Đột nhiên Cao Mỹ Lệ lên giọng rồi nói một câu.

“Ừ…” Liễu Tông Trạch trầm ngâm vài giây, không nói gì cả.

“Thực ra em rất ngưỡng mộ Phạm Thanh Nhiên, anh có thấy những bộ đồ mà cô ấy mặc không, trông cực kỳ đẹp, cô ấy trang điểm trông cũng xinh nữa. Mà em thì không biết trang điểm này kia, chỉ có thể để mặt mộc ra đường, trưng khuôn mặt này ra cho người ta nhìn.” Cao Mỹ Lệ lại nói.

“Em nói gì thế, em để mặt mộc trông đã rất xinh rồi, dù trang điểm vào có xinh nữa thì cũng là giả thôi.” Liễu Tông Trạch vội vàng vỗ nhẹ lên lưng Cao Mỹ Lệ để an ủi.

Bình luận

Truyện đang đọc