RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2984

“Trời đất!”

“Cái gì? Thủ đô, nhà họ Diệp?”

Thoáng chốc, trừ mấy người trong thể chết, cùng với người thân cận với Cao Phong, một đám ông lớn Đà Nẵng đều sững sờ. Tuy họ chưa bao giờ đến thủ đô, nhưng cũng biết nhà họ Diệp có quyền lực như thế nào. Bối cảnh của nhà họ Diệp càng đáng sợ vô cùng. Không ngờ Cao Kình Thiên lại được nhà họ Diệp chống lưng sao?

“Chẳng trách… Chẳng trách cậu ta có thể giết chết Cao Anh Hạo, chẳng trách cậu ta dám làm việc không cố kỵ như thế.”

“Nhà họ Diệp đích thân chống lưng cho cậu ta, thật là phục!”

“Sáng suốt, chúng ta chọn thần phục nhà họ Cao quả là sáng suốt!”

Chỉ thoáng chốc, mấy ông lớn đều run sợ, không nhịn được hít hà. Không cần phải nói quá nhiều, ai cũng biết nhà họ Diệp ở thủ đô mạnh cỡ nào. Chỉ riêng dòng họ đã đủ để khiến người ta rúng động không nói nên lời. Không ai ngờ bối cảnh của Cao Phong lại đến từ thủ đô, còn là nhà họ Diệp đứng đầu thủ đô! Vậy thì xem ra lúc trước anh cường thế như vậy cũng là lẽ dĩ nhiên.

“Có điều ông Bình nói cũng có lý, phép vua còn thua lệ làng. Thủ đô vẫn là cách Đà Nẵng quá xa xôi.”

“Chỉ xem nhà họ Diệp và Cao Kình Thiên có quan hệ gì, chỉ sợ nhà họ Diệp sẽ không muốn đắc tội Viên Văn Bình chỉ vì Cao Kình Thiên đâu.”

“Đúng là như thế. Ông Bình có thể đi tới địa vị này cũng không phải là không có chỗ dựa.”

Mọi người nhao nhao phát biểu ý kiến. Có người coi trọng Cao Phong, cũng có người cho rằng Cao Phong không thể chống lại Viên Văn Bình.

“Nhà họ Diệp ở thủ đô chẳng qua là vì vợ cậu nên mới giúp đỡ cậu một phen. Chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ dựa vào quan hệ này, họ sẽ giúp cậu bễ nghễ thiên hạ, khinh thường mọi người sao?” Nói đến đây, Viên Văn Bình không nhịn được hừ lạnh: “Nhập gia tùy tục, nơi nào có quy củ của nơi đó. Tôi khuyên cậu tốt nhất là nên thông minh một chút.”

Đến bây giờ, Viên Văn Bình cũng không che giấu mà nói toạc hết ra. Mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. Thì ra Cao Kình Thiên nhờ vào vợ mình mới lôi kéo quan hệ với nhà họ Diệp sao?

“Ha ha ha! Tao còn tưởng mày ghê gớm lắm chứ!” Viên Hoàng Duy bỗng cười phá lên, sau đó lau máu mũi, chỉ vào Cao Phong cười to: “Hèn chi thằng phế vật như mày tự nhiên lại trở nên trâu bò! Thì ra là vì bám váy vợ! Ha ha ha ha!”

Thoáng chốc, vô số người cũng cười nhạo Cao Phong như Viên Hoàng Duy, cứ như thể Cao Phong bám váy Kim Tuyết Mai mà có quan hệ với nhà họ Diệp khiến họ rất khinh thường.

Viên Hoàng Duy cười ầm lên, ánh mắt đầy trào phúng, muốn chọc giận Cao Phong. Nhưng cậu ta nào biết Cao Phong đã bị trào phúng khinh thường ba năm, sao có thể vì mấy câu vớ vẩn của cậu ta mà nổi giận?”

“Xin lỗi vì đã làm các vị buồn cười.” Cao Phong vẫn thản nhiên cười nói.

“Mẹ kiếp, đúng là mặt dày! Thừa nhận luôn nữa chứ! Ha ha ha!” Viên Hoàng Duy cười ầm lên.

Long Tuấn Hạo tiến lên, chỉ vào mũi Viên Hoàng Duy: “Mày cười nữa thử xem, để coi đầu mày cứng hơn hay báng súng của ông đây cứng hơn!”

Lời nói của Long Tuấn Hạo khiến Viên Hoàng Duy hoảng sợ. Nhớ lại lúc trước mình bị đánh ngã xuống, Viên Hoàng Duy hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng lại.

“Đúng là một lũ ngu xuẩn, làm cho ông nội chúng mày cười chết mất. Bám váy vợ ư? Chúng mày sờ lương tâm tự hỏi xem chúng mày có muốn được như thế không? Tự hỏi lòng mình xem chúng mày có cơ hội này không?”

Lời nói của anh ta khiến tất cả đều bị chặn họng. Nói đùa, nếu có thể bám váy mà được lôi kéo quan hệ với nhà họ Diệp ở thủ đô thì ai sẽ từ chối? Đương nhiên tranh nhau mà bám váy! Quan trọng là không phải ai cũng có thể bám váy!

“Nhìn lại lũ con cháu phế vật chúng mày đi, không có cha ông làm chỗ dựa thì chúng mày là cái thá gì? Còn ra vẻ khinh thường người này người kia, chúng mày ghê gớm lắm sao?” Long Tuấn Hạo thô bạo nói thẳng.

Mọi người tức khắc im lặng. Long Tuấn Hạo cũng dừng lại kịp thời, lùi lại đứng sau lưng Cao Phong.

“Hừ!” Viên Văn Bình hừ lạnh: “Nếu Cao Kình Thiên có thể nhận rõ hiện thực thì tôi sẽ không nhiều lời nữa. Bây giờ hãy xin lỗi Hoàng Duy, nể mặt vợ cậu, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ.”

Cao Phong vẫn bình tĩnh thản nhiên, nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Cao Kình Thiên, mày còn giả vờ giả vịt làm gì?” Viên Hoàng Duy cười lạnh: “Mày thật sự cho rằng nhà họ Diệp sẽ vì một thằng bám váy như mày mà đích thân tới Đà Nẵng chống lưng cho mày sao? Tao nói cho mày biết, đừng có nằm mơ!” Viên Hoàng Duy tự tin nói, như thể đã hoàn toàn áp chế Cao Phong.

“Tôi thấy chưa chắc đâu.” Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng.

Mọi người sửng sốt nhìn về phía phát ra tiếng nói. Viên Văn Bình cũng khẽ nhíu mày, nhìn người đàn ông trung niên cách đó không xa. Người người đàn ông này cũng là người trong thể chế Đà Nẵng, Viên Văn Bình nhớ rõ ông ta có chút quan hệ với nhà họ Diệp thì phải.

“Bộ trưởng Lưu, ông có ý gì?” Sắc mặt Viên Văn Bình rất khó coi.

Người đàn ông họ Lưu cười đầy ẩn ý, sau đó đặt điện thoại xuống, chậm rãi chỉ lên trời.

Bình luận

Truyện đang đọc