Chương 4225
Đội lính đánh thuê Hoa Hồng, vốn dĩ là thế lực trung lập ở Tây Vực, trước giờ không nhúng tay vào bất kì cuộc tranh đấu thế lực nào.
Nhưng sau chuyện này, chuyện các cô giúp Cao Phong sẽ bị lộ ra.
Đến lúc đó, đội lính đánh thuê Hoa Hồng sẽ trở thành kẻ địch của cả Tây Vực. Địa vị của các cô sẽ trở nên nguy hiểm cực kì.
“Sau này, nếu các cô không thể sống tiếp ở Tây Vực thì đến Việt Nam đi.”
“Đến một nơi gọi là thành phố Hà Nội, hoặc là Đà Nẵng thuộc hải vực nhà họ Cao cũng được.”
“Cầm lấy thứ này, sẽ có người sắp xếp ổn thỏa cho các cô, chí ít cũng bảo đảm cuộc sống sau này của các cô được yên ổn.”
Anh từ từ đưa tay lên cô lấy một khối ngọc bội.
“Không cần, anh giữ lại đi.”
Thái độ của cô rất cứng rắn, đẩy khối ngọc trở lại ngay lập tức.
Anh khựng lại, lắc đầu nói: “Vậy để tôi nói với bên đó, khi nào các cô đến thì cứ nói tên của tôi ra là được.”
Hoa Hồng bình tĩnh nhìn anh, khoảnh khắc này cô chợt cảm thấy một nỗi đau lòng.
“Ban đầu tại sao anh lại cứu tôi?”
Hoa Hồng quay phắt đầu sang một bên, nhìn về phía xa hỏi.
Anh cười khẽ một tiếng, nhưng không hề giải thích gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này đã gần chạng vạng, với tốc độ của nhóm Long Hạo Hiên, khoảng mười tiếng là có thể đuổi kịp rồi.
Ngày mai, cả miền đại Tây Vực này sẽ nghênh đón một trận chiến chưa từng có.
Ba trăm nghìn chiến sĩ của binh đoàn Phong Hạo chống lại năm trăm nghìn tên của Tây Vực.
Trận chiến với nhân số lên đến tám trăm nghìn người, là trận triến chưa từng có trong vong mấy chục năm đổ lại đây.
Ba trăm nghìn chống lại năm trăm nghìn, khác nào châu chấu đá xe, nhưng anh không hề lùi bước.
“Các cô đi đi, chỗ này sắp nhộn nhịp rồi.”
“Sau khi đánh xong, rồi cô quay lại.”
“Hy vọng đến lúc đó, chúng ta vẫn còn cơ hội nói chuyện.”
Anh quay lưng lại, chỉ về phía xe của các cô.
Hoa Hồng ở sau lưng anh im lặng vài giây sau đó bước lên xe.
Sau khi cô lên xe rồi lại bước xuống, mở cốp sau của xe.
“Suýt thì quên mất, đây là đồ của anh đúng không?”
Hoa Hồng cầm một cái túi màu đen đưa đến trước mặt anh.
“Cái gì vậy?”
Anh khẽ nhíu mày, sau đó nhận lấy túi.
Mở ra xem, anh khựng lại ngay lập tức.
Nhìn thật kĩ, anh giống như phát điên vậy, liên tiếp moi đồ từ trong túi ra.
Một con dao, một khẩu súng tinh sảo, và một số đồ khác như thẻ ngân hàng.
Nhưng những thứ này đều bị anh ném sang bên. Cho đến khi anh moi được một quyển nhật kí từ đáy túi, cả người cười như hoa nở.
“Vẫn còn, vậy mà vẫn còn.”
“Cô tìm thấy ở đâu đây? Tôi tìm nó đã lâu.”
Lúc này anh kích động quá đỗi, liên tục hỏi cô.
“Anh sơ xảy quá, dám để quên đồ ở khách sạn.”
“Chẳng lẽ anh không biết tình hình trị an ở đây sao?
“Người của tôi mà đến chậm một bước thì đống đồ của anh không còn rồi.”
Hoa Hồng lắc đầu, thản nhiên nói.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Anh liên tục nói cảm ơn, vì muốn tìm những thứ này mà anh đã giết không ít người.
Hoa Hồng từ từ vặn eo, nhặt con dao từ dưới đất lên, cầm trong tay nhìn kĩ.
“Con…con dao này…”
Hoa Hồng khẽ nhíu mày, trong mắt xuất hiện vẻ nghi hoặc.
“Sao vậy?”