RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3840

“Nhưng chết cũng không chết kiểu này.”

Người phụ nữ nói một lát, nói có lý hơn, hơn nữa đều mang theo gai nhọn, khiến Cao Phong có chút không chống đỡ nổi.

“Cô vì không sợ chết, cho nên mới đứng ra?”

Cao Phong nheo mắt lại, không ngại phiền phức hỏi.

“Ha ha…”

Người phụ nữ mặc đồ đen cười mỉa một tiếng, lúc này mới chính thức quay đầu, đánh giá Cao Phong từ trên xuống dưới.

“Tôi nghe nói trong trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi có một chuyên gia chiến sự chỉ số thông minh cao tới, người này trẻ tuổi đầy hứa hẹn, còn trọng tình trọng nghĩa.”

“Biết nhìn người, hạ mình cầu hiền tài, có thể nói là người ưu tú nhất trong chục nghìn người.”

“Tôi vốn vô cùng tò mò, bây giờ xem ra chỉ như vậy mà thôi.”

Bây giờ người phụ nữ mặc đồ đen nói không ít, sau khi nói xong còn lạnh lùng nhìn Cao Phong.

Cao Phong vươn tay sờ chóp mũi, chậm rãi gật đầu, không giải thích gì.

Từ khi anh đi tới trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi, vì trận chiến quét ngang Cảnh Đông hôm nay, quả thật làm không ít chuẩn bị.

Thanh danh lan ra ngoài, cũng không thể tránh được.

“Đừng nói linh tinh nữa.”

“Chúng tôi không đủ thực lực, bị các người bắt được, muốn chém muốn giết muốn róc thịt tùy các người.”

Người phụ nữ mặc đồ đen đứng thẳng người, sâu trong đôi mắt là quật cường.

Cao Phong nhìn thẳng vào đôi mắt người phụ nữ mặc đồ đen quật cường này chừng gần một mét, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

“Cô đi đi.”

Một giây sau, bỗng nhiên Cao Phong nói.

“Bùm!”

Mạnh Tuấn Phi ngây ngẩn cả người, đám thuộc hạ của ông ta lập tức nhíu mày.

Ngay cả người phụ nữ mặc đồ đen kia, cũng có chút bất ngờ nhìn Cao Phong.

Người nào cũng không biết, vì sao Cao Phong lại làm như vậy, trong lòng anh lại đang nghĩ gì.

“Anh thả tôi đi sao?”

Người phụ nữ mặc đồ đen ngẩng đầu nhìn Cao Phong, giọng điệu cố giả bộ bình tĩnh hỏi.

“Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, nhanh đi đi.”

Cao Phong hơi xua tay, sau đó không nhìn người phụ nữ mặc đồ đen nữa.

Lần này đổi thành người phụ nữ mặc đồ đen rơi vào im lặng.

“Anh không sợ tôi ở bên ngoài chiêu mộ binh lính, có ngày ngóc đầu trở lại, tìm các người báo thù sao?”

Người phụ nữ mặc đồ đen im lặng một lúc lâu, vẫn mở miệng hỏi.

“Tôi có thể bắt cô một lần, thì có thể bắt cô lần hai.”

Cao Phong không nhìn cô ta, mà lạnh nhạt trả lời.

“Được!”

Cuối cùng biểu cảm của người phụ nữ mặc đồ đen cũng xuất hiện chút biến hóa, sau đó hơi nghiến răng nói: “Tên của anh là gì?”

“Cô không cần biết.” Cao Phong lạnh nhạt đáp.

Cao Phong chỉ đơn thuần muốn thả cô ta đi, không có ý gì khác.

“Vậy anh không hỏi tên tôi là gì sao?” Người phụ nữ mặc đồ đen nhíu mày hỏi.

“Tôi không có hứng thú biết.”

Cao Phong nói xong câu đó, lập tức không để ý tới người phụ nữ mặc đồ đen nữa.

“Được!”

Người phụ nữ mặc đồ đen đứng yên tại chỗ mấy giây, sau đó xoay người rời đi.

“Anh Phi?”

Lúc này sĩ quan phụ tá của Mạnh Tuấn Phi sốt ruột, con vịt nấu chín như vậy mà để bay đi mất, tuyệt đối là tổn thất rất lớn!

Hơn một nghìn binh sĩ lập tức chặn kín đường lui của người phụ nữ mặc đồ đen kia.

“Cậu Phong, chuyện này?”

Mạnh Tuấn Phi nhìn về phía Cao Phong, nhíu mày hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc