*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Chương 646: Xin lỗi, anh đã trở lại rồi
“Sao vậy?” Hứa Viễn Nam liếc nhìn Chu Hồng Trung. “Giám đốc Nam, anh, phía sau anh, cậu ta.” Ánh mắt Chu Hồng Trung tràn ngập vẻ kinh hãi, ông ta không thể tin được mà duỗi ngón tay chỉ về phía sau Hứa Viễn Nam.
Đàm Hồng Duy nghe thấy thế cũng đưa mắt nhìn sang rồi lập tức sửng sốt.
Hứa Viễn Nam khẽ nhíu mày, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy không biết Cao Phong đã đứng lên khỏi mặt đất từ lúc nào, cậu ta đang hung ác nhìn chằm chằm vào Hứa Viễn Nam.
Trong đôi mắt lạnh như băng kia có hàng vạn vệt tơ máu đỏ, như thể trong hốc mắt đang chứa đầy máu tươi. Đôi mắt đỏ tựa máu, buốt lạnh vô cùng. Từ trong cơ thể của Cao Phong toát ra khí thế lạnh giá như băng.
Hứa Viễn Nam đã từng tiếp xúc với rất nhiều loại người, nhưng ông ta chưa bao giờ tin vào cái gọi là “Sát khí”, ông ta cho rằng đó hoàn toàn là điều được người ta thêu dệt nên mà thôi.
Thế nhưng hiện tại, từ trên người Cao Phong, ông ta thật sự đã cảm nhận được sát khí mờ mịt và vô cùng chân thực.
Đó là sự căm phần một người đến cùng cực và mang ý nghĩ nhất định phải giết bằng được người đó.
Giờ đây, trên người Cao Phong không ngừng toát ra loại khí thế này.
Giống như một ác ma mang trong mình nỗi hận và trách nhiệm báo thù sâu sắc, tỏa ra sự căm phẫn ngập trời, vùng vẫy để thoát khỏi xiềng xích gông cùm, ác ma đã bước ra từ trong địa ngục.
Lại càng giống như một con mãnh hổ khát máu đã ngủ quên rất lâu, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Quả không sai.
Mãnh hổ đã thức giấc! “Mày!” Hứa Viễn Nam có chút sững sờ.
Ngay khi Hứa Viễn Nam vừa thốt ra lời này, Cao Phong đột nhiên bước tới và đấm thật mạnh vào mặt của Hứa Viễn Nam. "Bop!"
Sức mạnh của cú đấm này kinh khủng như thế nào?
Một cú đấm đã ngay lập tức hất văng cơ thể béo như lợn của Hứa Viễn Nam ra xa, ông ta bay lên rồi đập “Rầm" vào bàn ăn một tiếng. “Buông cô ấy ra. Cao Phong nhìn Chu Hồng Trung, giọng nói có chút khàn khàn. “Mày, mày..” Chu Hồng Trung bị dọa đến mức kinh sợ, đây là thằng nhóc đần độn lúc nãy sao?
Tuy nhiên, Cao Phong không có ý định nghe thêm bất cứ lời nào của Chu Hồng Trung nữa. "Bốp!"
Bàn tay trái của anh nhanh như tia một chớp, vươn ra bắt lấy cổ tay của Chu Hồng Trung.
Chu Hồng Trung trợn to hai mắt, ông ta cảm thấy cổ tay mình giống như bị đè chặt dưới bánh xe ô tô vậy, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Cao Phong dùng tay phải cầm lấy một chai rượu thủy tinh trên mặt bàn, nên mạnh xuống mép bàn. “Choang! Loảng xoảng!"
Chai rượu vỡ vụn, Cao Phong cầm miệng chai thủy tinh cực kỳ sắc nhọn trong tay, không chút do dự mà đâm thẳng vào cánh tay của Chu Hồng Trung.
Anh ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Lúc này, vẻ mặt kinh khủng của Cao Phong khiến cả Kim Tuyết Mai cũng phải sững sờ. "Phập!"
Miệng chai thủy tinh không khác gì một con dao sắc nhọn, hung hăng đâm thẳng vào cánh tay của Chu Hồng Trung.
Ngay tức khắc, Chu Hồng Trung rống lên một tiếng thảm thiết, giống y như một con lợn khi bị chọc tiết.
Máu tươi bắn ra tung tóe, Chu Hồng Trung lập tức buông Kim Tuyết Mai ra. "Con mẹ nó thằng đần này!"
Đàm Hồng Duy không biết từ chỗ nào lấy được một cái ghế, ông ta giơ lên, hướng về phía Cao Phong, đột ngột tấn công anh. "Ram!"
Cả cái ghế to nên thẳng vào đầu Cao Phong. Cao Phong lại bị thương nặng một lần nữa, anh chấn động, thân người loạng choạng như sắp ngã.
Cùng lúc đó, rất nhiều sự việc, hết cảnh này đến cảnh khác cứ như một bộ phim đang tua lại, lần lượt hiện lên trong tâm trí của Cao Phong.
Những mảnh ký ức vụn vỡ trước đây dường như đã gặp được thời cơ thích hợp mà gắn kết lại với nhau, tạo thành một bức tranh nguyên vẹn.
Ký ức bị đứt gãy liên tiếp cuối cùng cũng đã hợp nhất được thành một chuỗi ký ức hoàn chỉnh. "Các người, đáng chết!"
Cao Phong đột ngột tiến lên một bước, vươn tay cướp lấy chiếc ghế trong tay Đàm Hồng Duy, anh vung tay đánh một đòn thật nặng trúng đầu Đàm Hồng Duy.
Đàm Hồng Duy không có sức chịu đựng mạnh mẽ như Cao Phong, ông ta ngồi bệt xuống đất, kêu gào thảm thiết.
Cửa phòng bị đẩy ra, hai tên vệ sĩ rốt cuộc cũng phản ứng kịp, bất thình lình lao về phía Cao Phong.
Thay vì rút lui, Cao Phong không ngần ngại tiến đến đối mặt với bọn họ.
Lúc cách nhau khoảng ba mét, Cao Phong đột ngột nhảy lên, thân thể vô cùng linh hoạt, anh tung chân phải ra, quét ngang một đường từ phải sang trái. "Ram! Ram!"
Hai tên vệ sĩ còn chưa đụng được tới quần áo của Cao Phong, đã bị một cước đạp cho ngã lăn xuống đất.
Chỉ trong một giây đã giải quyết gọn ghẽ hai tên vệ sĩ. Cao Phong cũng không thèm nhìn bọn họ nữa mà xoay người đi về phía Hứa Viễn Nam.
Bởi anh biết rằng Hứa Viễn Nam mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện.