RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3904

Tay Cao Phong đột nhiên khép lại, lại giơ tay tát ngược một cái, tát vào má phải John.

“Bốp bốp bốp!”

John bị Cao Phong liên tục tát hai cái, đầu hơi ong ong, đôi mắt càng nổ đom đóm, sau đó liên tục lùi vài bước.

Mọi người đều sửng sốt ngây ngốc, kinh ngạc và kinh hãi.

Từ bắt đầu đến bây giờ, Cao Phong đã tát ba cái.

Khiến thống lĩnh John không có lực đánh trả.

Đây là thao tác gì?

“Vừa rồi tôi thật sự không rõ lắm.”

“Bây giờ tôi rõ rồi, tôi thật sự đánh ông, thì sao?”

Cao Phong bỏ lại súng tiểu liên, để hai tay ở sau lưng, trên gương mặt đều là trêu tức.

Điên cuồng, điên cuồng đến tận trời!

Bùng, bùng nổ bầu trời!

Trâu, trâu bò hò hét!

Mạnh Tuấn Phi cùng với trăm nghìn binh sĩ Cảnh Đông, bao gồm cả Long Tuấn Hạo trong đó, thậm chí là những cường đạo Nam Cương quỳ trên đất, toàn bộ đều cảm thấy như đang nằm mơ.

John mạnh tới mức độ nào, căn bản không cần nhiều lời nữa?

Ở trong mắt đám cường đạo Nam Cương như Đức Khánh, John là bùa hộ mệnh của bọn họ, là độ cao bọn họ vĩnh viễn không thể đạt tới.

Ở trong mắt binh sĩ Cảnh Đông, đám John là binh sĩ quân đội chính quy, sau lưng là cường quốc vô cùng cường đại.

Cho dù là ở trong mắt Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, John cũng là người không dễ chọc, bọn họ cũng không dám đấu lại John.

Ngày đó Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch dẫn hai trăm nghìn binh sĩ tới, chuẩn bị quét ngang Nam Cương, John dẫn người tới ngăn cản.

Cuối cùng ông Trần và Diệp Thiên Long tự mình ra mặt, lại càng huy động trăm nghìn binh sĩ Việt Nam, cộng thêm mười máy bay tiêm kích, mới đạt thành hiệp ước với John.

Cho nên John cường đại tới mức độ nào, không cần nói cũng biết.

Không khoa trương chút nào, ở trong lòng rất nhiều người, John giống như thần.

Mà hiện giờ thần này, bị Cao Phong tát ba cái trước mặt mấy trăm nghìn người.

Như vậy trâu bò cỡ nào?

Quả thực là trâu bò đến tận trời!

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp.”

Long Tuấn Hạo hoàn toàn phục rồi, không nhịn được than thở nói: “Đúng là anh Phong của mình! Mang theo dao phay chặt dây điện, một đường tia lửa mang theo tia chớp, trâu bò!”

Liễu Tông Trạch cũng nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tôi đánh ông thì sao? Quá trâu, quá trâu bò!”

“Con mẹ nó tao thấy mày thực sự muốn chết rồi!”

Sĩ quan phụ tá của John mắng to một tiếng, tiến lên một bước, lúc này muốn đi lấy súng.

“Tôi cá là anh không dám chĩa súng vào tôi đâu.”

“Ánh mắt anh không lừa được người khác.”

“Cho nên đừng bày ra vẻ mặt bán trung thành của anh trước mặt chủ nhân của anh nữa.”

Cao Phong liếc mắt nhìn anh ta, giọng điệu vô cùng trêu tức, còn kèm theo chút khinh thường.

Một câu, khiến gương mặt sĩ quan phụ tá đỏ lên.

Anh ta nghiến răng một lúc lâu, rất muốn lấy họng súng chĩa về phía Cao Phong, nhưng luôn do dự mãi, vẫn không có lá gan đó.

“Cút đi, phế vật!”

John kéo sĩ quan phụ tá này sang một bên, đôi mắt đỏ bừng như mắt dã thú, nhìn chằm chằm Cao Phong.

“Mày nhớ kỹ cho tao!”

“Ba cái tát này, sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến mày trả giá thật nhiều.”

Đôi mắt John đỏ bừng, bị người ta nhục nhã trước mặt bao người như thế, trong lòng ông ta phẫn nộ cỡ nào có thể nghĩ được.

“Ông, cũng nhớ kỹ cho tôi.”

Cao Phong vốn vươn tay chỉ John, sau đó ngón tay chỉ xuống mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc