RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3191

“Sau đó bên phía nhà họ Đặng kia, từ trên xuống dưới tôi chém sạch toàn bộ.”

Liễu Tông Trạch nói đến đây không nhịn được nhìn Cao Phong một cái. Dù sao chuyện này cũng là anh ta tự ý làm.

“Không sao, diệt cỏ tận gốc.” Cao Phong nhẹ nhàng xua tay, cũng không có ý trách cứ Liễu Tông Trạch.

Tàn nhẫn thì cứ tàn nhẫn đi.

Hiện tại anh không tàn nhẫn, về sau nhà họ Đặng nếu có cơ hội chuyển mình, có thể sẽ càng tàn nhẫn hơn với Kim Tuyết Mai.

“Được!” Liễu Tông Trạch gật gật đầu, nói tiếp: “Người của chúng ta đã trở về rồi, chuyện ở bên này tôi cũng đã nói cho ông Lưu.”

“Đêm qua còn có rất nhiều người gọi điện đến đây hỏi tình huống, còn muốn qua đây thăm anh nhưng tôi không cho bọn họ tới.”

Cao Phong khẽ gật đầu nói: “Không cần qua đây làm gì, quá phiền phức, cũng không phải chuyện gì to tát.”

“Nhiều nhất hai ngày, tôi có thể xuất viện rồi.”

“Còn có việc gì khác không?”

Liễu Tông Trạch suy nghĩ một chút nói: “Còn có, Vũ Siêu cũng tới đây một chuyến, nói sau khi anh tỉnh lại thì đừng quên đi tìm ông ta.”

“Tôi nhất định sẽ đi tìm ông ta, bọn tôi còn có một trận chiến nữa mà.” Cao Phong nhẹ nhàng cười.

Mấy người Liễu Tông Trạch nghe vậy có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi gì nhiều.

“Chuyện khác thì sao? Còn chuyện gì quan trọng nữa không?” Cao Phong lại hỏi.

“Chuyện này…” Liễu Tông Trạch hơi sửng sốt, theo sau vẫn nói: “Có mấy người đến đây tìm anh nhưng đã bị Tướng Long cản lại.”

“Có thể là người bên kia của ông Trần.”

Nghe thấy lời này, ý cười trên mặt Cao Phong chậm rãi thu lại, trong lòng cũng trầm xuống.

Chuyện này, đúng là không tránh được rồi.

Diệp Thiên Long có thể giúp anh tránh được chốc lát nhưng nhất định không thể giúp anh tránh được cả đời.

Cho nên cuối cùng vẫn cần bản thân Cao Phong anh tự mình đi đối mặt.

“Đợi vết thương của tôi khỏi hẳn, tôi sẽ đi tìm bọn họ nói chuyện.”

Cao Phong gật đầu, sau đó không nói thêm gì về đề tài này nữa.

Chuyện này thực sự không thể trốn tránh được nữa.

Có điều dù sao bản thân anh cũng phải xử lý chuyện của mình xong xuôi đã rồi mới đi đối mặt với hình phạt của cấp trên.

“Được, anh Phong, anh nói cái gì, chúng tôi làm theo cái đó là được.” Liễu Tông Trạch gật đầu, cũng không nhắc thêm gì về đề tài này nữa.

“Đừng nói mấy chuyện mất hứng này, cậu có hiểu đạo lý hôm nay có rượu hôm nay say không thế?”

“Có thể suy nghĩ kỹ một chút, đợi đến khi con trai của anh Phong ra đời, chúng ta phải chuẩn bị quà gì đây?”

Long Tuấn Hạo nhíu mày ngắt lời mọi người đang nói, trong giọng nói tràn đầy chờ mong.

“Đừng nói nữa, lúc bé tôi sẽ mua cho nó ô tô đồ chơi, đến lúc lớn tôi sẽ tặng một chiếc siêu xe thể thao.”

“Dù sao các xe từ nhỏ đến lớn tôi đều tặng hết.” Bàn tay to của Liễu Tông Trạch vung lên, rất dũng cảm nói.

“Này…”

Mấy chiến sĩ nhà họ Cao và Lý Anh Quân có chút xấu hổ.

Dù sao, chuyện bọn họ tập trung vào không phải là kinh doanh, vì vậy khối tài sản không thể so sánh với Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo.

“Vậy tôi sẽ dạy nó võ thuật, dạy đánh nhau.” Lý Anh Quân nghẹn cười nói.

“Mọi người thế không được đâu. Có ba tội bất hiếu thì không có con là nặng nhất. Đợi đến khi nó bảy tuổi tôi sẽ dẫn nó đi tán gái.”

“Để nó sớm yêu đương thì anh Phong mới nhanh được làm ông nội, đây mới là chuyện nghiêm túc.”

Long Tuấn Hạo bĩu môi, nghiêm trang nói.

“Cậu vẫn nên tìm bạn gái cho mình trước đi đã, những chuyện khác nói sau đi.”  Liễu Tông Trạch không chút lưu tình, bắt đầu giội nước lạnh.

Long Tuấn Hạo đỏ mặt, vẫn gân cổ nói: “Vậy tôi mua cho nó một ngôi biệt thự lớn.”

“Mặc kệ là nơi nào, tôi cũng đều tặng được.”

“Đúng rồi. Tôi trở về sẽ lấy một mảnh đất ở Hà Nội thành xây cho nó một cung điện, tòa thành. Đã nghe qua bao giờ chưa? Đó là nơi chỉ có quý tộc mới có thể ở thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc