RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1196

“Các người, rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Lúc này Dương Tuấn Minh cuối cùng cũng biết sợ.

“Tôi nói rồi anh quên sao? Nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần!”

“Hôm nay, anh nhìn cho thật kỹ, Cao Phong tôi đòi nợ như thế nào.”

Cao Phong cười lạnh một tiếng, dẫn mọi người chạy tới mục tiêu.

Tòa nhà trụ sở chính của xí nghiệp Dương thị ở thành phố Hòa Bình.

Lúc này, tòa nhà cao ốc vẫn đèn đuốc sáng choang.

Trong tòa nhà cao ốc mười tầng có vô số nhân viên đều đang bận rộn làm việc.

Tại phòng làm việc ở tầng cao nhất, có một người đàn ông trung niên bụng phệ đang làm những chuyện tuyệt vời với cô thư kí của mình.

Người này chính là cha của Dương Tuấn Minh.

Âm! Rầm! Bồng nhiên, ở dưới tầng truyền đến một loạt âm thanh dữ dội, giống như tiếng sấm nổ ở trên mặt đất.

Cha của Dương Tuấn Minh vốn đang ngồi trên ghế tận hưởng sự phục vụ của thư kí, lúc này bị dọa sợ đến nỗi ngã từ trên ghế xuống dưới đất.

“Chuyện gì vậy?”

Cha Dương Tuấn Minh hét lên.

“Chủ tịch Dương, không xong rồi Chủ tịch Dương, ở phía dưới kia có rất nhiều người!”

Ở dưới tầng, tiếng la hét vang vọng nối tiếp nhau không ngừng khắp tòa nhà cao ốc.

Cha Dương Tuấn Minh vội vàng kéo quần lên, chạy xuống dưới.

Lúc này ở dưới tầng có một chiếc xe SUV màu đen đang hung hăng đâm vào cửa công ty.

Cánh cửa kính dày cộp bị đâm vỡ thành nhiều mảnh.

“Nhìn cho thật kỹ vào, cảnh này có quen thuộc không? Suy nghĩ xem tại sao ban đầu anh lại làm thế với phòng tập thể dục Minh Phong.”

Cao Phong túm tóc Dương Tuấn Minh, để cho anh ta trợn tròn hai mắt nhìn rõ ràng xem đang có chuyện gì xảy ra.

Rầm rầm rầm! Đám người của Cao Thành Sâm đã đeo mặt nạ che miệng với mũi từ lâu rồi, che hơn nửa gương mặt của bọn họ.

Sau đó, mọi người bước xuống xe.

Hơn một trăm người, trong tay xách theo đao súng gậy gộc, xoa xoa tay nối đuôi nhau đi vào tòa nhà cao ốc.

“À”

Có rất nhiều nhân viên nữ trong công ty lúc này đều rất sợ hãi.

“Đừng kêu! Chỉ cần nghe tôi nói thôi!”

“Đồ là của công ty! Tính mạng là của mình! Chuyện của anh ta thì kệ anh ta, thông minh một chút cho ông!”

Giọng nói của Cao Phong vừa dứt, một ống thép đập mạnh về phía cái bể cá bên cạnh.

Âm! Rào! Bể cá thủy tinh lập tức vỡ tan, nước bên trong chảy xuống đất trong nháy mắt.

“Đập nát!”

Cao Thành Sâm ra lệnh, hơn một trăm thanh niên bắt đầu điên cuồng đập phá.

Loại chuyện này xảy ra ở trong xã hội này chính là quá kinh sợ Những nhân viên có mặt ở đó đều thành thật ngồi chôm hổm ở dưới đất, không dám nói một lời nào.

Những lời của Cao Thành Sâm đã khiến bọn họ vô cùng cảm động.

Đồ đạc đều là tài sản của công ty nhưng tính mạng nhỏ bé này thực sự là của chính mình! Vì vậy, không ai dám đứng ra ngăn cản, thậm chí còn không dám gọi 113.

“Các người đang làm gì vậy? Tôi là Chủ tịch ở nơi này, có gì nói rõ ra xem nào!”

Cha của Dương Tuấn Minh chạy xuống khỏi cầu thang, thở hổn hển.

“Con trai ông làm chuyện không nên làm nên chúng tôi đến đây để đòi nợ”

Cao Thành Sâm cũng không quay đầu lại, trả lời, tiếp tục đập phá đồ đạc xung quanh.

“Các người là ai, tôi biết Lão Sẹo đấy!”

Cha của Dương Tuấn Minh hét lên một lần nữa.

“Ha ha.”

Lần này Cao Thành Sâm không thèm trả lời, lại tiếp tục đập phá không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc