RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3155

Ông cụ Đặng đứng không vững, hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Cậu muốn làm gì? Tôi là chú hai của cậu đấy!” Ông cụ Đặng trừng mắt mắng to một tiếng.

“Cha ruột cũng không được! Nếu ông không quỳ, chúng ta sẽ chết, ông không quỳ thì ai có thể!”

Người đàn ông trung niên nhà họ Đặng cắn răng giận dữ quát, lần thứ hai tiến lên đè nén ông cụ Đặng.

Nhìn thấy cảnh chó cắn chó này, Trong lòng Cao Phong cười lạnh không thôi.

Quả nhiên, loại người nào cũng sẽ mang theo loại gia phong đó.

Nhà họ Đặng, quả nhiên cả nhà đều là rác rưởi.

Ông cụ Đặng bịch một tiếng quỳ trước mặt Cao Phong, còn chuẩn bị cắn răng đứng lên.

Nhưng lại có hai người nhà họ Đặng đứng lên, trực tiếp không nói hai lời, đi lên ấn chặt ông cụ Đặng.

Một tên trung niên ấn chặt đầu ông cụ Đặng, một chút cũng không lưu tình.

“Anh Phong, chúng tôi bảo ông ta quỳ xuống cho anh, anh thả chúng tôi đi…”

“Tất cả mọi chuyện, đều do một mình ông ta làm.”

“Kim Tuyết Mai là do ông ta bảo người đi bắt, ông ta cũng là người đánh Kim Tuyết Mai, kể cả dấu chân trên người Kim Tuyết Mai, cũng là ông ta đá.”

“Thật sự không có liên quan chút nào đến chúng tôi, anh Phong, nhất định anh phải tin tưởng chúng tôi!”

Mấy tên trung niên ở bên cạnh ông cụ Đặng.

Ngày thường, cũng phải gọi ông cụ Đặng một tiếng chú hai.

Nhưng lúc này, đối mặt với một giây sống còn, cho dù là cha ruột, sợ là cũng không dễ nể mặt.

Những người nhà họ Đặng này, coi như là không nhận người thân trong chuyện này, diễn giải vô cùng tinh tế.

Vì mạng sống, một chút điểm mấu chốt cũng không cần.

“Bàn tay nào đánh vợ tôi?”

Cao Phong từ trên cao nhìn xuống ông cụ Đặng, thanh đao trong tay chậm rãi được nâng lên.

Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng ông cụ Đặng cũng không nhịn được, không cách nào duy trì bình tĩnh được nữa.

Trong ánh mắt phẫn nộ, cũng dần dần bị sự kinh hoảng thay thế.

“Tôi làm như vậy là có nguyên nhân, hai mươi năm trước…”

“Câm miệng cho tôi!”

Không đợi ông cụ Đặng nói xong, Cao Phong đã đột nhiên quát lớn một tiếng, trực tiếp cắt đứt lời nói của ông ta.

“Đừng nhắc tới ân oán trước kia với tôi, tôi không biết, tôi cũng không cần biết.”

“Tôi mặc kệ hai mươi năm trước nhà họ Đặng xảy ra chuyện gì, ông đây cũng không có hứng thú biết.”

“Ông đây chỉ biết, ông để cho người phụ nữ của ông đây chịu khổ, vậy thì các người phải chết! ”

Cao Phong căn bản không có hứng thú biết, ân ân oán oán hơn hai mươi năm trước.

Anh chỉ nhìn vào bây giờ.

Ông cụ Đặng trợn to hai mắt, thân thể đã có chút run rẩy.

Muốn bày ra đạo lý này sao?

Đáng tiếc, Cao Phong căn bản không cho ông ta cơ hội bày ra đạo lý.

Cho dù hai mươi năm trước nhà họ Đặng các người chịu khổ sở cái gì, nhưng ông động vào người phụ nữ của tôi thì ông đây phải giết ông!”

Đơn giản và thô lỗ, không hợp lý.

“Đưa tay ra!”

Cao Phong mắng một tiếng giận dữ, thanh đao trong tay giơ cao lên.

Giờ phút này, Cao Phong giơ cao thanh đao lớn, ánh sáng hồng giống như máu, nghiêng nghiêng chiếu lên người Cao Phong, chiếu vào anh tầng vầng sáng màu đỏ.

Giống như là khoác một chiếc chiến giáp màu máu vậy.

Khoác lên chiến giáp màu máu trên người, khí thế sắc bén xông lên trời.

Một giây sau, thanh đao này của Cao Phong sẽ chém xuống đầu.

Muốn chém một phát vào ông cụ Đặng, gia chủ của một trong ba gia tộc lớn nhất kinh thành này.

Lúc này, gió lạnh thổi đến từng cơn.

Cao Phong tức giận trợn tròn hai mắt, hai tay nắm chặt cán đao, nâng thanh đao lên cao.

Bình luận

Truyện đang đọc