RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3898

“Mà trận thắng lợi này, vốn nên thuộc về cậu ấy.”

Những lời này của Diệp Thiên Long, khiến tất cả mọi người đều đỏ mặt.

Bọn họ chỉ thấy Cao Phong thuận lợi chiến đấu ở trước mắt, lại xem nhẹ trước khi chiến đấu, Cao Phong cố gắng cỡ nào.

Nếu Cao Phong không dẫn tới trăm nghìn binh sĩ từ Cảnh Đông, tiến hành tấn công hai mặt.

Nếu anh không bóp chết đội ngũ xe tăng của Đức Khánh, lâm trận phản chiến tấn công đám Đức Khánh mà nói…

Chỉ sợ chuyện hôm nay, sẽ có kết quả khác.

“Chúng ta cần phải đi, chuyện bên này để Cao Phong xử lý đi.”

Ông Trần thông qua ống nhòm, thấy được ở phía xa có mấy nghìn người tới.

Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, đúng là người của John.

Bọn họ vì tránh tị hiềm, chỉ có thể tạm thời rời đi.

Rất nhanh, đám ông Trần cũng tản đi.

Mà trên chiến trường, Cao Phong cũng cất bước đi xuống, đi tới trước mặt Đức Khánh.

Cao Phong khoác thanh đao, trên gương mặt tràn ngập vẻ lạnh lùng.

“Ông có biết, vì sao ông có thể sống tới ngày hôm nay không?”

Cao Phong từ trên cao nhìn xuống Đức Khánh, trong mắt tràn ngập trêu tức.

Đức Khánh nghiến răng, ông ta không nghĩ tới, John dùng toàn lực ủng hộ ông ta, vẫn bại bởi Cao Phong.

Thân thể Cao Phong hơi nghiêng về trước, lạnh nhạt nói: “Thực ra ông nên cảm ơn John.”

“Nếu không phải tôi muốn làm thịt đám người này, ông, đã sớm chết rồi.”

Cao Phong vừa nói ra những lời này, bỗng nhiên Đức Khánh trợn to mắt.

Anh biết!

Cao Phong biết hết mọi chuyện.

Bao gồm John giúp Nam Cương, Cao Phong nhất định đã sớm biết rồi.

Nhưng anh cố ý không nói với bên Việt Nam, chính là vì hôm nay, diệt sạch binh sĩ quân đội của John sao?

“Mày có biết hậu quả khi làm như vậy không?”

“Bọn họ là thuộc hạ của ngài John, bọn họ là binh sĩ quân đội!”

Đức Khánh trợn to mắt, nghiến răng nhìn Cao Phong.

“Hả? Phải không?”

“Nhưng tôi chỉ thấy một đám người mặc đồ của cường đạo Nam Cương.”

“Mẹ nó lát nữa John tới, tôi xem ông ta có dám nói, đây là người của ông ta hay không?”

Cao Phong tiến lên một bước, trực tiếp giẫm Đức Khánh ngã xuống.

Xe lăn ngã xuống đất, Đức Khánh cũng ngã mạnh lên đất.

Cao Phong tiến lên, không ngừng đạp mạnh Đức Khánh.

“Giết chín trăm tám mươi sáu anh em của tôi, đuổi theo giết chúng tôi một đường.”

“Món nợ này, tôi vẫn luôn nhớ kỹ đấy.”

Vẻ mặt Cao Phong không đổi, ủng quân nhân sáng bóng không ngừng giẫm mạnh, khiến Đức Khánh không ngừng ôm đầu.

Đức Khánh giống như quên đi đau đớn, nhưng trái tim đập điên cuồng.

Cao Phong nói không sai.

Cho dù John đến đây, cũng không dám nói đám cường đạo Nam Cương này là người của ông ta.

Bởi vì những chuyện John làm, không chỉ làm trái giao hẹn giữa ông ta và Diệp Thiên Long, còn làm trái rất nhiều quy tắc.

Nếu giống như ông ta nói, vậy bên Việt Nam có phải có thể phái ra binh sĩ, lấy thân phận khác thanh lý bên cạnh biên giới hay không?

Cho nên lần này John chịu thiệt lớn rồi.

“Mày, mày đã sớm có kế hoạch! Mày đã sớm có kế hoạch này rồi!”

Đức Khánh quỳ rạp trên đất, trên gương mặt tràn ngập kinh hãi.

“Kế hoạch của anh Phong tôi, ông có mười cái đầu cũng không ngờ tới.”

Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới giọng nói trêu tức.

Bỗng nhiên Đức Khánh quay đầu, nhìn về phía cường đạo Nam Cương này.

“Sao thế? Không biết ông nội Tần của ông rồi hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc