Chương 4451
Hiện giờ có Cao Phong và Hoa Hồng xuất hiện giống như đột nhiên có thêm một đứa con trai và một đứa con gái làm trong lòng bà ấy cảm thấy rất an ủi.
Cao Phong âm thầm giơ ngón cái hướng về phía Hoa Hồng.
Quả nhiên phụ nữ mới là những người thích hợp với chuyện làm nũng dỗ dành người khác.
“Dì Thảo! Bây giờ cháu thu dọn đồ đạc đi, sau đó chúng ta có thể rời đi.”
Cao Phong nhìn Trần Anh Thảo, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
“Hay là chờ thêm một chút đi? Ngày mai chúng ta sẽ đi được không? ”
Trần Anh Thảo dừng một chút, sau đó tham khảo ý kiến của Cao Phong.
“Không cần chờ đến ngày mai, tối nay đi thôi, dù sao cũng phải đi.”
“Cái chỗ này cũng không có gì phải lưu luyến.”
Cao Phong nhẹ nhàng khoát tay, từ đầu đến cuối không muốn ở bên này thêm một giây nào nữa.
“Được rồi, dì nghe theo lời cháu.”
Trần Anh Thảo im lặng suy nghĩ trong vài giây rồi mới gật đầu đồng ý.
Sau đó Trần Anh Thảo xoay người vào phòng, chuẩn bị thu dọn một số thứ.
“Dì Thảo! Để cháu giúp dì.”
Trần Anh Thảo dẫn theo hai người vào phòng của Trần Anh Thảo.
Cao Phong thì ở ngoài sân châm một điếu thuốc và lẳng lặng chờ đợi.
Sau một thời gian ngắn Hoa Hồng bước ra khỏi phòng.
“Nhanh như vậy sao?”
Cao Phong có chút kinh ngạc nhìn Hoa Hồng.
“Dì Thảo cũng không có gì để thu dọn, quần áo gì đó cũng không cần mang theo.”
“Về phần những thứ khác thì cũng chỉ còn lại một ít đồ nội thất, rất khó tưởng tượng ra dì Thảo là một người phụ nữ thế nhưng ngay cả một món trang sức cũng không có.”
“Càng đừng nói mỹ phẩm gì gì, thật sự làm cho người ta chạnh lòng.”
Hoa Hồng khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy bất công thay Trần Anh Thảo.
“Có lẽ trước kia cũng có nhưng bị người kia lấy đi bán lấy tiền đánh bạc rồi.”
“Đàn ông uống rượu, hút thuốc, thậm chí đi “bóc bánh trả tiền” cũng được.”
“Nhưng cờ bạc và ma túy thì không cần chạm vào dù chỉ một chút.”
“Chỉ cần đặt chân vào chính là vực sâu thăm thẳm, cửa nát nhà tan.”
Cao Phong chậm rãi tựa vào lưng ghế, trong lòng cũng có chút phức tạp.
“Trước kia cha cũng đánh bạc, người nghiện đánh bạc đúng là đến người thân cũng không thèm nhận.”
Hoa Hồng cầm một cái ghế, ngồi bên cạnh Cao Phong và hỏi: “Có tin tức gì của Kim Tuyết Mai không? ”
“Không có tin tức chính xác, tôi chuẩn bị lại đi tìm xem.”
Cao Phong lắc đầu, thản nhiên nói.
“Có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Hoa Hồng dừng lại và hỏi lại.
“Không, tôi đi một mình là được.”
Cao Phong khoát tay nói.
“Được rồi!”
Cuộc đối thoại giữa hai người rất đơn giản.
Trần Anh Thảo nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong, hai người mà Hoa Hồng mang đến xách hành lý ra.
“Cao Phong à! Chúng ta đi thôi.”
Trần Anh Thảo nhìn Cao Phong, dừng một chút nói.
“Được rồi! Chúng ta đi thôi! ”
Cao Phong dập tắt điếu thuốc trong tay và lập tức đứng lên, không có một chút lưu luyến.
Anh tới nơi này chỉ vì Trần Anh Thảo, mà bây giờ Trần Anh Thảo rời đi với anh nên tất nhiên anh không có gì phải lưu luyến.
Mọi người cùng nhau đi ra khỏi cửa viện, Trần Anh Thảo chậm rãi xoay người, nhìn lại căn nhà một lần nữa.
“Tách! Tách! Tách! Tách!”
Hoa Hồng lấy điện thoại ra và chụp một số bức ảnh.