RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1203

“Cô đừng nhìn mẹ với ánh mắt khinh thường đó, cô không biết quá khứ của mẹ thì dựa vào cái gì mà con có thể đánh giá con người tôi!”

“Từ nhỏ tôi ở nhà họ Kiều đã bị mọi người khinh thường, cô có biết vì sao hai bà cô của cô luôn cảm giác họ vượt trội khi đứng trước mặt tôi không?”

“Đó là vì từ nhỏ tôi đã mặc quần áo vứt đi của bọn họ, ăn những thức ăn mà bọn họ không ăn nữa, năm mẹ sáu tuổi đã bị bắt phải giặt quần áo cho bọn họ!”

“Cô có biết tại sao rất hiếm khi tôi về nhà họ Kiêu không? Bởi vì vốn dĩ đó không phải là nhà của tôi, tôi là được bọn họ nhặt được, được nhặt được cô hiểu không!”

Khi nghe thấy Kiều Thu Vân nói như vậy, đột nhiên Kim Tuyết Ngọc trợn to hai mắt, cô ta không tin nổi nhìn Kiều Thu Vân.

Từ trước đến giờ Kiều Thu Vân chưa kế những chuyện này cho bọn họ nghe.

“Mẹ…”

Kim Tuyết Ngọc nói một tiếng.

“Đừng có gọi tôi là mẹ! Cô không biết tôi xảy ra chuyện gì, vậy cô dựa vào cái gì mà nói tôi?”

“Con người của các người cao sang, các người tài giỏi, các người đều được người khác yêu thương chiều chuộng!”

“Nhà họ Kiều cũng vậy, bọn họ là con ruột, còn tôi là được nhặt về, cho nên khi tôi lên sáu tuổi đã phải giặt quần áo cho bọn họ, buổi tối còn phải giúp bọn họ đi lấy bô!”

“Khi có chuyện nào đó xảy ra, nếu họ thấy khó chịu sẽ chút giận nên người tôi, cô có biết tại sao tôi không có hình ảnh hồi nhỏ không? Bởi gì tôi không dám chụp ảnh, nên từ đó đến bây giờ tôi chưa bao giờ chụp ảnh!”

“Việc này bởi vì tôi bị bọn họ nhổ rất nhiều sợi tóc, trước năm mười tuổi tôi luôn bị hói đầu, cô có biết không?”

“Cũng bởi vì tôi là đứa con nhặt được, nhà bọn họ cứu mạng tôi, nuôi tôi lớn thành người nên cho dù tôi rất hận bọn họ nhưng tôi không thể trả thù bọn họ!”

“Nhà họ Kim có ba người con trai thì cha cô là người vô dụng nhất, không có ai bằng lòng muốn lấy ông ấy, cuối cùng tôi là người đồng ý lấy ông ấy, vốn dĩ tôi muốn ông ấy làm tôi được mở mày mở mặt, nhưng cha cô đúng là một người ngu dốt!”

Kiều Thu Vân điên cuồng hét, bà ấy vừa hét to nước mắt vừa chảy khắp khuôn mặt bà ấy.

“Mẹ, con không biết, con không biết chuyện…”

Khi thấy bộ dạng này của Kiều Thu Vân thì Kim Tuyết Ngọc cảm thấy luống cuống không biết phải làm sao.

“Tôi biết rõ hơn tất cả người khác, tiên quan trọng như thế nào, quyền thế quan trọng như thể nào, nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của họ”

“Bởi vì nếu các người bị người khác bắt nạt mà bản thân không có quyền thế thì cuộc sống của họ sẽ bằng con lợn và con chó, thậm chí sống không bằng chết!”

“Cho nên, tôi muốn leo lên, tôi muốn leo càng nhiều càng tốt, để cho tất cả mọi người phải ngẩng đầu lên nhìn tôi!”

“Bởi vì công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Kiều nên tôi không thể trả thù bọn họ! nhưng tôi muốn làm tất cả bọn họ phải biết Kiều Thu Vân tôi, sống tốt hơn bọn họ rất nhiều.”

“Tôi có địa vị cao hơn bọn họ”

“Cái gì tôi cũng ở trên đầu bọn họ!”

Kiều Thu Vân gầm thét quát, trên cố bà ấy nổi nên gân xanh, sau đó bà ấy xoay người định rời đi.

“Mẹ!”

Kim Tuyết Ngọc gọi một tiếng: “Kể cả mọi chuyện ra sao thì mẹ cũng không thể bán con gái mình, muốn bán con gái mình để đối được quyền thế của mẹ!”

“Cô thì biết cái gì? Cái gì cô cũng không hiểu!”

“Lúc đầu tôi hỏi bà ngoại cô, nếu bà ta không thích tôi thì có thể đuổi tôi đi để tôi tự sống tự chết tại sao lại giữ tôi lại?”

Bà ta nói cho tôi biết, bà ta không còn cách nào mới giữ tôi ở lại, nhưng bà ta không nuôi con giúp người khác, không cho tôi một ít cơm nào cả, giữ tôi lại đã là ơn phúc của tôi rồi!”

“Cho nên tôi phải nhớ công ơn nuôi dưỡng của bọn họ! Vì bọn họ nuôi dạy tôi lớn lên tôi phải cho bọn họ tất cả”

“Cho bọn họ tất cả, cô nghe hiểu không!”

Bay giờ Kiều Thu Vân giống như kẻ điên, bà ấy điên cuồng chạy ra ngoài, chạy một mạch cũng không quay đầu lại.

Bây giờ trong lòng Kim Tuyết Ngọc rất rối bời, đầu óc cô ta không nghĩ được cái gì nữa.

Cô ta không nghĩ tới, hồi nhỏ Kiều Thu Vân lại trải qua những chuyện này.

Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao Kiều Thu Vân lại nịnh nọt người khác như vậy, dùng tất cả các biện pháp để đoạt được quyền thế.

Bình luận

Truyện đang đọc